Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 34: Cổ bảo phục binh khai chiến mạc - Hoang sơn trượng nghĩa cứu ma đầu



Niếp Ẩn Nương sở liệu không sai, trận hỗn chiến này chính là phu phụ Mưu Thế Kiệt cùng với Sử Triêu Nghĩa tàn sát lẫn nhau. Nguyên lai huynh muội Sử Triêu Nghĩa đều mang lòng riêng đen tối, Sử Triêu Nghĩa đã an bài trước, muốn nhân cơ hội khi Mưu Thế Kiệt đến nghênh thân thì ám phục giáp binh, bắt lấy y, sau đó bức bách muội muội gả cho con trai của Thổ vương Hề tộc. Sử Triêu Anh vốn sớm đã cùng Mưu Thế Kiệt ở một nơi, thế nhưng tại buổi kết hôn thì không thể không về nhà huynh trưởng để Mưu Thế Kiệt mang trát lễ đến nghênh thân. Sử Triêu Nghĩa đã an bài như ý, nào ngờ Sử Triêu Anh cũng sớm có an bài, so với ca ca còn cao minh hơn một bậc. Nàng ta có ba ngàn nữ binh, ngoài ra còn lôi kéo được một số tướng lĩnh thuộc hạ của Sử Triêu Nghĩa, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến khi Mưu Thế Kiệt tới nghênh thân thì đồng thời cử sự, chuẩn bị nhất cử giết chết Sử Triêu Nghĩa, sau đó sẽ do Sử Triêu Anh ra mặt, thu phục binh lính của ca ca mình.

Hai bên đều mang lòng riêng đen tối như vậy, chung vu biến không khí tràn đầy vui vẻ trở thành một trường sát khí đằng đằng, nổ ra một trường hỗn chiến. Sử Triêu Anh về phương diện chuẩn bị thì càng tinh vi chu đáo hơn, nữ binh của nàng cộng thêm phản tướng của Sử Triêu Nghĩa lại thêm vào thuộc hạ của Mưu Thế Kiệt, quả nhiên đại chiếm thượng phong. Thế nhưng Sử Triêu Nghĩa cũng còn có thuộc hạ tâm phúc của mình, ý đồ nhất cử giết chết ca ca của Sử Triêu Anh cũng chưa thành công, nàng ta chỉ có thể bao vây toàn bộ phe Sử Triêu Nghĩa vào trong bồn địa [1].

Còn như môn hạ đệ tử của Linh Sơn phái do Thanh Minh Tử lĩnh suất lại có tính toán khác, bọn chúng nhân cơ hội huynh muội Sử Triêu Nghĩa tàn sát lẫn nhau, Mưu Thế Kiệt cũng không thể rút thân can thiệp, bọn chúng dốc toàn lực đến vây công Tân Chỉ Cô.

Năm vạn thiết kỵ thuộc hạ của Sử Triêu Nghĩa thì có đến hai phần ba đã phản bội nghe lời chỉ huy của Sử Triêu Anh. Sử Triêu Nghĩa bị hãm trong vòng vây trùng trùng nguy khốn, mắt thấy sẽ bị bức bách phải lui vào tuyệt cốc không có đường ra, Mưu Thế Kiệt đang lúc dương dương đắc ý, chỉ huynh binh mã đánh rát, chợt nghe thấy tiếng trống giục như sấm dậy, một đạo quân lạ xuất hiện. Con trai của Thổ vương Hề tộc là Trắc Mộc Luân đột nhiên suất lĩnh một đạo binh mã đánh giết đến chiến trường.

Trác Mộc Luân vốn trời sanh thần lực, hắn sử cây Hồn Thiết thương nặng đến bảy mươi hai cân, đánh cho lâu binh thuộc hạ của Mưu Thế Kiệt thua chạy tan tác. Mưu Thế Kiệt phi ngựa lao qua, muốn tiện tay bắt hắn.

Sử Triêu Anh nói:

“Huynh trông đạo binh mã này của hắn không đến ba ngàn, hơn nửa đây là do hắn tự tác chủ trương, đến đối địch với huynh. Huynh đừng làm thương tính mệnh của hắn, tránh chọc đến Thổ vương, khiến tăng thêm địch nhân”.

Mưu Thế Kiệt bảo:

“Ta lĩnh hội rồi, hắn là độc tử của Thổ vương, ta chỉ bắt sống hắn giam cầm, khiến cho Thổ vương cũng không thể không nghe lệnh của ta, đúng là nhất cử lưỡng tiện”.

Đang lúc nói chuyện thì Trác Mộc Luân đã đánh giết đến, Sử Triêu Anh kêu lên:

“Trác Mộc Luân vương tử, đây là chuyện nhà của huynh muội ta. Giao tình của chúng ta cũng luôn không tệ, ngươi tụ thủ bàng quan cũng được, như thế nào lại đi giúp ca ca ta đối địch với ta?”

Trác Mộc Luân quát lớn:

“’Phi’, yêu nữ nhà ngươi lúc này mới lôi kéo tình cảm của ta ư? Đã muộn rồi! Bây giờ ngươi có gả cho ta, ta cũng không nghĩ lấy ngươi làm lão bà!”

Mưu Thế Kiệt mặc dù không muốn đả thương hắn, nhưng nghe thấy hắn dùng ngôn từ vũ nhục như vậy thì tức giận không nhịn được, vỗ ngựa phi lên trước quát:

“Câm cái miệng hôi thối của ngươi lại, trước mặt ta, ngươi còn phô trương uy phong Vương tử sao?”

Trác Mộc Luân cười khẩy nói:

“Ta hoàn toàn không muốn cướp lão bà của ngươi, nhưng lại rất tức giận tiểu tử nhà ngươi, xem thương!”

Mưu Thế Kiệt đang muốn đón đỡ, chợt có một mũi tên ngầm bắn lén bay đến, bắn gục luôn tuấn mã của y.

Trác Mộc Luân quát:

“Ta không chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta xuống ngựa giao phong”.

Hắn nhảy xuống ngựa, nâng thiết thương hướng Mưu Thế Kiệt đâm đùa. Mưu Thế Kiệt mừng rỡ, trong lòng thầm nghĩ, “Nếu ngươi ở trên ngựa giao phong, ngươi ngựa nhanh thương nặng, ta muốn bắt ngươi chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng. Bây giờ ngươi xuống ngựa bộ chiến với ta, đúng là cầu mà không được!”

Trác Mộc Luân thần lực kinh nhân, thiết thương mới rung lên, cuốn gió ầm ầm, cát bay đá chạy, Mưu Thế Kiệt trong lòng lại buồn cười, “Ngươi chỉ bằng vào mấy cân sức lực hoang dã thì dọa được ai?” Lập tức y dùng một chiêu “Huyền Điểu Hoa Sa”, kiếm quang vạch một đạo vòng cung bảo vệ trung lộ. Trác Mộc Luân quát:

“Đến hay lắm!”

Hồn Thiết thương hướng trước đâm tới, ngạnh tiếp lấy trường kiếm của y.

Luận về võ công tinh diệu, Trác Mộc Luân tự nhiên không bằng được, Mưu Thế Kiệt đang muốn hắn như vậy, lập tức ha hả cười một tiếng rồi quát:

“Buông tay!”

Mũi kiếm chợt chuyển, chớp nhoáng biến thành chiêu “Thuận Thủy Thôi Chu”, đưa kiếm nằm song song mặt đất, lướt dọc theo trường thương, đẩy nhanh về phía trước. Nếu như Trác Mộc Luân không chịu buông tay hạ thương thì năm ngón tay chắc chắn sẽ bị y chém đứt.

Nếu đổi là người khác, thì không thể không thúc thủ chịu trói, nào ngờ Trác Mộc Luân lại là loại ngoan cố cuồng dại, hắn quát lớn:

“Ta không buông tay!”

Hắn dùng lực giữ chặt, thiết thương vẫn như trước hướng lên đâm tới, nếu như Mưu Thế Kiệt vẫn muốn phóng kiếm đến thì dĩ nhiên có thể chém đứt năm ngón tay của Trác Mộc Luân, nhưng y cũng chịu thiệt hại ít nhiều. Mưu Thế Kiệt thấy chiến thắng đã nằm trong tay, sao chịu cùng hắn liều mạng được? Lập tức y dùng thế “Bàn Long Nhiễu Bộ”, thu kiếm hồi thân, lại quát một tiếng:

“Ngươi còn ngoan cố không buông tay?”

Một chiêu “Bạch Hồng Quán Nhật” mãnh liệt đâm qua, kiếm này nhanh như thiểm điện, thuận theo phương vị Trác Mộc Luân vô pháp chống đỡ mà phóng tới. Cây Hồn Thiết thương của Trác Mộc Luân dài hơn một trượng, sở trường tấn công xa, nhưng không thể phòng thủ gần, nếu như không ném thương đào mệnh, một kiếm này của Mưu Thế Kiệt nhất định sẽ xuyên qua bụng dưới của hắn, chắc sẽ lấy tính mạng hắn.

Mưu Thế Kiệt đang chuẩn bị sau khi hắn ném thương đi, sẽ đuổi lên dùng mũi kiếm điểm huyệt đạo hắn, với khinh công tuyệt diệu của Mưu Thế Kiệt, Trác Mộc Luân tự nhiên sẽ không thể chạy thoát. Nào ngờ Trác Mộc Luân lại không biết được chỗ tinh xảo của chiêu kiếm này, hắn vẫn giữ chặt thiết thương điên cuồng đâm tới, điều này thật làm khó cho Mưu Thế Kiệt. Mưu Thế Kiệt bị bức vào tình thế như vậy, không thể đả thương tính mạng hắn, ngay cả một chiêu muốn chém năm ngón tay vừa rồi dụng ý bất quá cũng chỉ là bức hắn bỏ thiết thương mà thôi, chiêu này lại là chiêu sát thủ đâm xuyên qua tiểu phúc [2] hắn, đương nhiên là càng không dám dùng thật.

Đến như vậy, Mưu Thế Kiệt mặc dù có kiếm chiêu kỳ diệu đến bao nhiêu cũng chỉ như phô diễn trước mắt kẻ mù. Trác Mộc Luân không biết lợi hại, lại không có một chút nào sợ chết, thấy Mưu Thế Kiệt gấp gáp biến chiêu, liên tiếp tránh né, lại còn cho rằng Mưu Thế Kiệt khiếp sợ hắn, tức thì đắc ý ha hả cười lớn.

Mưu Thế Kiệt bị hắn chọc giận đến thất khiếu sinh khói, chửi thầm, “Nếu không phải e dè phân lượng của phụ thân ngươi, thì với cái bộ dạng ngu xuẩn như ngươi, có đến một trăm tên cũng tống mạng rồi”. Thế nhưng mặc dù y tức giận, song cũng không thể không nén nộ khí xuống, một mặt cùng xoắn lại Trác Mộc Luân giao đấu, một mặt tính toán làm sao để bắt sống hắn.

Sử Triêu Anh chỉ huy nữ binh, chia cắt binh mã của Trác Mộc Luân thành từng đoạn, đang trong lúc kịch chiến, chợt thấy tinh kỳ phấp phới, một đạo nữ binh khác đang đánh giết đến, kẻ cưỡi ngựa dẫn đầu là nữ nhân tướng mạo thô kệch cực kỳ xấu xí, chính là Cái Thiên Tiên.

Sử Triêu Anh vỗ ngựa tiến lên nghênh đón Cái Thiên Tiên, nàng ta nói:

“Cái tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng lúc!”

Cái Thiên Tiên phì một hơi rồi nói:

“Ai là tỷ tỷ của ngươi? Ngươi sao dám bắt Ẩn Nương tỷ tỷ của ta? Ta bất kể ngươi là Công chúa hay Minh chủ phu nhân, ngươi làm thương Niếp tỷ tỷ một sợi lông, ta sẽ liều mạng với ngươi!”

Ca ca của Cái Thiên Tiên là Cái Thiên Hào cũng đang ở trong trận, y là phó thủ tâm phúc của Mưu Thế Kiệt, nghe thấy mấy lời này của muội muội thì vừa tức giận vừa kinh hãi, liền giục ngựa lướt tới mắng:

“Con nha đầu ngu ngốc ngươi nói lăng nhăng gì thế, ngươi muốn tạo phản hả? Trong mắt ngươi còn có Minh chủ và ca ca không?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“Mưu Thế Kiệt bạc hãnh vô lương, hoàn toàn không phải là người tốt. Hắn có thể bỏ rơi Niếp tỷ tỷ, thì sao ta không thể phản hắn?”

Cái Thiên Tiên trương mắt nhìn ra, lúc này cũng trông thấy Thiết Mộc Luân và Mưu Thế Kiệt đang ác chiến, nàng đã làm thì không chịu dừng, liền hướng bên đó xông qua, kêu lên:

“Trác Mộc Luân, huynh đừng hoảng hốt, ta đến trợ sức huynh! hừ, Mưu Thế Kiệt ngươi vì sao khi vũ trượng phu của ta?”

Nguyên lai, hai người bọn họ tính tình tương hợp, cho nên đã tự đính ước chung thân.

Cái Thiên Hào giận dữ quát:

“Nha đầu không biết tốt xấu, xem đao!”

Huynh muội hai bên đại chiến trong trân, Mưu Thế Kiệt ngược lại không giận mà vui, ha hả cười bảo:

“Nguyên lai Cái cô nương đã làm vương phi rồi, cung hỉ, cung hỉ! Cái đại ca, huynh không được đả thương lệnh muội”.

Cái Thiên Hào đáp:

“Cẩn tuân mệnh lệnh Minh chủ, ta chỉ bắt sống nha đầu không hiểu chuyện này nhốt lại là được”.

Cái Thiên Hào mặc dù võ công cao cường hơn muội muội, nhưng muốn bắt sống cô ta thì cũng chẳng dễ dàng gì? Trác Mộc Luân hô lớn:

“Ta không sợ hắn, Thiên Tiên muội tử, muội đừng hoảng hốt, ca ca muội không kể tình huynh muội, ta sẽ một thương giết chết Minh chủ của y, cho y mở mắt mà xem!”

Mưu Thế Kiệt cười lớn rằng:

“Ngươi muốn một thương giết chết ta, chỉ sợ không dễ dàng đâu”.

Mưu Thế Kiệt lúc này đã nghĩ ra chiến thuật bắt sống Trác Mộc Luân. Trác Mộc Luân đang dùng hết khí lực, một thương đâm tới, Mưu Thế Kiệt dùng thanh Cương kiếm áp lên mũi thương, nhẹ nhàng dẫn qua một bên, sử ra công phu hàng lực thượng thừa vô cùng tinh xảo, tá khai kình lực dũng mãnh của Trác Mộc Luân. Trác Mộc Luân bị nhào lên ba bước, thiếu chút thì ngã xuống, hắn liền vội vàng ổn mã bộ, giận dữ quát lên:

“Ngươi dùng đả pháp gì? Ta chưa từng thấy qua!”

Mưu Thế Kiệt cười đáp:

“Ta dùng đả pháp này, để cho ngươi đại khai nhãn giới nha”.

Mưu Thế Kiệt thi triển đả pháp hàng lực tinh xảo, Trác Mộc Luân có một thân khí lực, nhưng đâm y không trúng, ngược lại còn đầm đìa mồ hôi. Mưu Thế Kiệt đang muốn chờ sau khi hắn đã cạn kiệt khí lực, thì tiện tay sẽ đoạt thương bắt người.

Qua một hồi sau, mắt thấy Trác Mộc Luân hơi thở đã hổn hển, xem chừng không còn cầm cự nổi, chợt thấy một đôi nam nữ đột nhiên đánh giết tới. chính là Niếp Ẩn Nương và Phương Ích Phù. Nguyên lai Niếp Ẩn Nương cảm kích sâu sắc tình cảm của Cái Thiên Tiên đối với mình, mặc dù biết rằng đánh vào trong trận thì sẽ nguy hiểm vô cùng, nhưng lại có thể cứu được trượng phu cô ta. Niếp Ẩn Nương đã đến, Phương Ích Phù đương nhiên cũng sẽ theo nàng ta.

Bọn họ hai người, một thì mặc y phục của đầu mục thủ hạ Mưu Thế Kiệt, một thì đóng giả làm thị nữ của Sử Triêu Anh, bộ hạ của Mưu Thế Kiệt đương nhiên xem bọn họ là người bên mình, không hề ngăn cản.

Mưu Thế Kiệt nghe thấy sau lưng có tiếng lợi khí xé gió, thì vội dùng thế “Bàn Long Nhiễu Bộ” tránh khỏi kiếm chiêu của Phương Ích Phù, thanh Cương kiếm trong tay vẫn án chặt trường thương của Trác Mộc Luân. Trác Mộc Luân mặc dù thiên sanh thần lực, nhưng sau khi đánh chiến đã lâu cũng tiêu hao khí lực không ít, bị Mưu Thế Kiệt thi triển võ công thượng thừa thủ pháp hàng lực tinh xảo án chặt đầu thương, hắn chỉ cảm thấy cây trường thương nặng như núi, không khỏi xoay hai vòng theo Mưu Thế Kiệt, mắt thấy muốn giữ cũng không được, trường thương sẽ liền rời tay.

Nhưng Mưu Thế Kiệt mặc dù tránh khỏi kiếm chiêu của Phương Ích Phù, song cước bộ di chuyển, kình lực trên tay cũng giảm đi đôi phần, Niếp Ẩn Nương rượt lên trên, một chiêu “Kim Châm Độ Kiếp” phóng ra, lấy xảo đấu xảo, “tranh” một tiếng, quả nhiên đã gạt bật được mũi kiếm của Mưu Thế Kiệt ra. Trác Mộc Luân như trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm, nhưng thở hồng hộc không ngớt. Niếp Ẩn Nương bảo:

“Cái tỷ tỷ đánh không lại ca ca nàng, ngươi còn không nhanh qua giúp đỡ?”

Trác Mộc Luân kêu lên:

“Tiểu tử họ Mưu kia, hôm nay chưa phân thắng bại, hôm khác sẽ lại đấu với ngươi”.

Mưu Thế Kiệt hoành kiếm ngang ngực, thở dài một hơi, rồi nói:

“Ẩn Nương, chúng ta thực sự không tránh khỏi mới tương kiến phải động can qua sao?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Điều này hoàn toàn tùy thuộc ngươi. Phương sư đệ, chúng ta đi!”

Hàm ý của nàng chính là “người không phạm ta, ta không phạm người”. Chỉ cần Mưu Thế Kiệt không làm khó bọn họ, bọn họ cũng chỉ mong rời khỏi nơi này.

Sử Triêu Anh kêu lên:

“Thế Kiệt, đừng quên ả ta là con gái của Niếp Phong!”

Mưu Thế Kiệt trong lòng rúng động, “Hôm nay nếu để nàng ta phá vây mà đi, ngày khác Niếp Phong lĩnh binh đến đây, ta cũng chỉ có thể cùng cha nàng ngạnh chiến một trân. Hầy, thực sự phải cùng quan quân đụng độ, chỉ sợ thắng bại khó mà dự liệu được!” Tư niệm đến vậy, y không khỏi lại lướt mình rượt theo.

Cánh quân của Trác Mộc Luân mặc dù đã cùng nữ binh của Cái Thiên Hào hội họp, nhưng còn không địch nổi với bên Mưu Thế Kiệt đông người. Phương, Niếp hai người muốn xông đến bên Cái Thiên Tiên, nhưng không ngừng bị ngăn cản.

Không quá nửa khắc sau, Mưu Thế Kiệt đã đuổi kịp hai người bọn họ.

Mưu Thế Kiệt ra chiêu “Bạch Hồng Quán Nhật”, kiếm quang chớp lóa như ánh chớp, nhằm hướng Niếp Ẩn Nương đâm tới, đến nửa chừng thì lại đột ngột chuyển phương hướng đột kích bộ vị hiểm yếu của Phương Ích Phù. Phương Ích Phù hoằnh kiếm che chở, “choang” một tiếng, y đã bị Mưu Thế Kiệt dùng bí quyết chữ “Niêm”, dẫn trường kiếm của y sang một bên. Mưu Thế Kiệt lại đột nhiên vươn tả thủ chụp lấy xương tỳ bà của y.

Niếp Ẩn Nương vận kiếm như gió, “Ngọc Nữ Đầu Thoa”, “Diệu Giải Liên Hoàn”, “Đại Mạc Cô Yên”, “Trường Hà Lạc Nhật”, một mạnh liền mấy chiêu kiếm tinh diệu, bức Mưu Thế Kiệt chỉ đành buông bỏ trường kiếm của Phương Ích Phù, trước tiên là hóa giải kiếm chiêu của Niếp Ẩn Nương.

Mưu Thế Kiệt thấy Niếp Ẩn Nương và Phương Ích Phù sánh vai ứng địch thì lại vừa đố kỵ lại vừa hận, y nghiến răng nghĩ bụng, “Ngươi đã quên thân bảo hộ tên tiểu tử này, thì ngay cả ngươi cũng không thể buông tha được”.

Thanh Cương kiếm liền vạch lên một đường tròn, mạnh mẽ vuốt ra, đồng thời đánh bật trường kiếm của cả hai người, lại nhanh như chớp mũi kiếm trỏ tới huyệt “Kiên Tỉnh” của Niếp Ẩn Nương.

Phương Ích Phù hai mắt rực lửa, quát lớn một tiếng, trường kiếm cuốn tròn dùng như đạo đao, xuất ra chiêu “Lực Phách Hoa Sơn” bổ xuống đầu Mưu Thế Kiệt. Đây chính là chiêu kiếm độc môn do sư huynh y Thiết Ma Lặc sáng tạo ra, uy mãnh vô bì. Mưu Thế Kiệt mặc dù võ công hơn xa y, song cũng không dám khinh địch, lập tức chỉ đành buông Niếp Ẩn Nương ra, kiếm phong nhẹ nhàng di động, sử ra chiêu “Dạ Xoa Thám Hải”, kình lực thấu qua mũi kiếm, đè lên trường kiếm của Phương Ích Phù, vừa ghìm vừa lỏng, phá giải chiêu “Độc Phách Hoa Sơn” của y.

Mưu Thế Kiệt đang muốn nhân cơ hội thân hình y còn chưa ổn định sẽ liền đâm tới huyệt đạo y, thì Niếp Ẩn Nương đã vung kiếm tấn công lại. Mưu Thế Kiệt thấy bọn họ liều mạng cứu hộ lẫn nhau thì đố ý càng nổi dậy, hận không thể một kiếm giết chết Phương Ích Phù, sau đó sẽ bắt Niếp Ẩn Nương làm tù binh, mỗi kiếm lại mãnh liệt tiếp theo một kiếm, đâu còn chịu hạ thủ lưu tình nữa.

Phương, Niếp hai người cùng học một thầy, không cần bàn trước, khi lâm trận ngự địch thì đã tâm ý tương thông, kiếm pháp cùng sử ra, tự nhiên phối hợp với nhau cực kỳ cẩn mật nhịp nhàng. Phương Ích Phù dùng kiếm pháp cương mãnh để chống đỡ thế công chính diện của Mưu Thế Kiệt, Niếp Ẩn Nương lại dùng kiếm pháp khinh linh, từ bên cạnh đâm lén vào, Mưu Thế Kiệt mặc dù không thủ hạ lưu tình nữa, nhưng cũng chẳng làm gì được bọn họ.

Sử Triêu Anh vỗ ngựa rượt đến, yêu kiều cười nói:

“Niếp đại tiểu thư, có phải ngươi hiềm rằng ta lạnh nhạt với ngươi, cho nên mới chạy đến đây? Ta còn muốn lưu ngươi lại uống một chung hỉ tửu đó!”

Vừa gọi một tiếng, nàng ta liền lấy ra một binh khí trông tựa như chiếc lưới gọi là Cẩm Vân Đâu, đây chính là dùng cương ti mà kết thành lưới, có trang bị thêm vô số móc câu, dùng để bắt người chính là tuyệt diệu nhất.

Phương, Niếp hai người đang bị kiếm thế của Mưu Thế Kiệt bao phủ, nếu như chống đỡ ám khí của Sử Triêu Anh thì sẽ bị lợi kiếm của Mưu Thế Kiệt đánh thương, đang lúc bay không được chạy không xong thì mắt thấy tấm Cẩm Vân Đâu đã sắp chụp xuống đỉnh đầu Niếp Ẩn Nương. Niếp Ẩn Nương huýt gió một tiếng, thất mã của Sử Triêu Anh vó trước đột nhiên giậm vó trước rồi nhảy dựng lên, Sử Triêu Anh không kịp chụp lấy cương ngựa, tức thì bị hất văng khỏi lưng ngựa.

Nguyên lai thất mã mà Sử Triêu Anh cưỡi chính là thất mã mà Tần Tương tặng cho Niếp Ẩn Nương, ngày đó Mưu Thế Kiệt đoạt được ngựa của hai người Phương, Niếp thì một con cho Sử Triêu Anh còn một con mang tặng cho Tân Chỉ Cô, con ngựa của Tân Chỉ Cô hôm đó bị thương nên vẫn lưu lại tại chuồng ngựa để điều trị, còn Sử Triêu Anh thì cưỡi ra trận. Bất quá, đây cũng chỉ là lần đầu tiên nàng ta cưỡi thất mã này.

Thất mã này là chiến mã đã trải qua huấn luyện lâu ngày, Niếp Ẩn Nương suốt dọc đường cưỡi nó, rất quen thuộc với nó, cho nên nó vừa nghe thấy tiếng huýt gió của Niếp Ẩn Nương, tức thì lao về phía chủ cũ, hất Sử Triêu Anh xuống.

Niếp Ẩn Nương mừng rỡ kêu lên:

“Sư đệ, lên ngựa!”

Phương Ích Phù ráng sức ngăn chặn một kiếm của Mưu Thế Kiệt thì Niếp Ẩn Nương đã lên lưng ngựa hướng Mưu Thế Kiệt xông tới. Mưu Thế Kiệt lắc mình tránh khỏi thì Phương Ích Phù đã nhảy lên lưng ngựa.

Sử Triêu Anh bị hủy uy phong, lại làm dơ bận bộ y phục mới, tức giận đến độ thất khiếu bốc khói, liền đổi sang con ngựa khác, đuổi gấp không tha.

Phương Ích Phù cùng Niếp Ẩn Nương dựa lưng vào nhau, Niếp Ẩn Nương hướng về phía trước, vung roi giữ cương, điều khiển chiến mã, còn Phương Ích Phù thì ngồi phía sau, chống đỡ truy binh. Thất mã mặc dù là thần mã, nhưng phải cõng hai người, lại đang ở trong vòng vây của quân địch, nên chỉ có thể vừa đánh vừa chạy, không lâu sau đã bị Sử Triêu Anh đuổi kịp. Sử Triêu Anh đổi lấy một cây trường mâu, hung dữ đâm tới Phương Ích Phù.

Trên lưng ngựa giao phong, tiện lợi thuộc về binh khí dài, thanh Cương kiếm của Phương Ích Phù chỉ có ba thước, đâm không tới được thất mã của Sử Triêu Anh. Trường mâu của Sử Triêu Anh dài ba trượng có dư, chẳng những có thể đâm người mà cũng có thể đâm ngựa. Phương Ích Phù chống đỡ được mấy chiêu, bảo vệ được mình chứ không bảo vệ được ngựa, liền bị nàng ta đâm tới. May mắn là trúng yên ngựa chứ thất mã còn chưa bị thương. Phương Ích Phù giận dữ nói:

“Chờ ta bắt yêu nữ này lại, sư tỷ, tỷ chạy lên phía trước chờ đệ!”

Nhân cơ hội Sử Triêu Anh còn chưa kịp rút đầu trường mâu trở về, đột nhiên y từ trên lưng ngựa bay lên, hạ xuống đầu ngựa của Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh kinh hãi khôn xiết, vội vàng vung trường mâu quét ngang, Phương Ích Phù quát một tiếng

“Xuống dưới!”

Tức thì y đoạt lấy trường mâu của Sử Triêu Anh, dồn sức đẩy về trước, “rắc” một tiếng, trường mâu đã gãy thành hai đoạn, Sử Triêu Anh nhào mình xuống ngựa, thế nhưng kỵ thuật của nàng ta rất tinh diệu, khi vừa ngã ngựa, mũi chân còn móc trên yên, chưa bị rơi xuống đất, cấp tốc eo thon ngả ra, một tay chụp lấy cương ngựa, cong eo trở lại, đoản kiếm chém tới ngón tay của Phương Ích Phù.

Lúc này nếu như Phương Ích Phù một kiếm chém xuống, Sử Triêu Anh tính mệnh khó bảo toàn, thế nhưng Phương Ích Phù muốn bắt Sử Triêu Anh làm con tin, lập tức ngay trên lưng ngựa thi triển công phu “Không thủ nhập bạch nhận” để đoạt đoản kiếm của Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh chưa lên đến lưng ngựa, chỉ là dựa vào lực mũi chân móc vào yên ngựa mà cầm cự, không quá vài chiêu, thì cổ tay đã bị chưởng phong của đối phương quét trúng, đoản kiếm rơi xuống đât “choang” một tiếng.

Phương Ích Phù đang muốn một tay chụp xuống chợt nghe tiếng lợi khí xé gió, nguyên lai Mưu Thế Kiệt đã đổi một con ngựa khác, vừa vặn đuổi đến. Mưu Thế Kiệt kiếm thuật tinh tuyệt, hai thất mã vừa mới sát nhau, một kiếm của y đã vừa vặn chém xuống giữa hai người Phương, Sử. Nếu như Phương Ích Phù không nhanh rút tay lại thì năm ngón tay sẽ bị y chém đứt.

Phương Ích Phù cong lưng về sau, tránh khỏi kiếm này của Mưu Thế Kiệt. Nói thì chậm nhưng khi đó rất nhanh, trong nháy mắt, Mưu Thế Kiệt đã chụp được Sử Triêu Anh nhấc lên ngựa của mình. Phương Ích Phù thì cướp được ngựa của Sử Triêu Anh liền vội vàng bỏ chạy.

Sử Triêu Anh liến tiếp mấy phen bị nếm mùi thua thiệt, tức giận đến thất khiếu bốc khói, nàng căm hận nói:

“Không bắt được hai tên này, không tiêu được tức giận trong lòng ta!”

Tức thì giục Mưu Thế Kiệt đuổi theo. Thế nhưng không ngờ lúc đó, chợt thấy phía trước trận tiền, quân lính lao xao, có một kỳ bài quan phi ngựa như bay đến bẩm báo:

“Yên vương đã trùng xuất khỏi hạp cốc”.

Nguyên lai Sử Triêu Nghĩa nhân cơ hội hai đạo binh mã Trác Mộc Luân cùng với Cái Thiên Tiên kìm chế đại bộ phận quân địch, liền suất lĩnh một nhóm kỵ binh trung thành với y, liều chết mở đường máu đột phá vòng vây mà chạy.

Mưu Thế Kiệt giật mình thất kinh, lông mày nhíu lại, liền vội vàng nói:

“Triêu Anh, nàng mang nữ binh hội họp với quân tiên phong, nhanh đi tróc nã ca ca nàng, còn tên tiểu tử này giao cho ta”.

Sử Triêu Anh mặc dù hận Niếp, Phương hai người cực điểm, nhưng hai huynh muội bọn họ đã sống mái với nhau, mang ra so sánh thì ca ca nàng mới càng là tử địch hơn. Đuổi bắt Niếp Ẩn Nương, tối đa cũng chỉ không phải cùng quan quân đánh một trận ác liệt, thế nhưng để Sử Triêu Nghĩa đào thoát, thì hậu họa vô cùng. Sử Triêu Anh cân nhắc nặng nhẹ, chỉ đành nén giận đổi lấy một thất mã khác, hướng phía trước truy đuổi ca ca mình.

Niếp Ẩn Nương đang bị một đội kỵ binh bao vây, Phương Ích Phù cũng đang liều mạng trùng sát, hai người vẫn còn chưa hội họp. Mưu Thế Kiệt cũng tự cân nhắc nặng nhẹ, “Tiểu tử họ Phương tuy đáng chết, nhưng rốt cuộc không quan trọng bằng Niếp Ẩn Nương”. Y vốn sợ Niếp Ẩn Nương bị thụ thương, lại sợ nàng chạy mất, lập tức vỗ ngựa hướng phía Niếp Ẩn Nương đuổi theo.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng hú dài từ hậu sơn truyền lại, trong chiến trường tiếng binh khí giao tranh, tiếng chém giết kinh thiên động địa, thế nhưng lại không che lấp được tiếng hú này. Nhưng tiếc hú đó mặc dù cường liệt, song cẩn thận lắng nghe cũng có thể nhận ra là có một đám người đang ác chiến.

Mưu Thế Kiệt nhíu cặp lông mày, nguyên lai là tiếng hú của Tân Chỉ Cô. Mưu Thế Kiệt võ công thâm hậu, từ trong tiếng hú mà biết được Tân Chỉ Cô đã bị thụ thương, nhưng còn chưa phải là trầm trọng. Môn hạ Linh Sơn phái do Thanh Minh Tử tìm Tân Chỉ Cô tầm cừu, chuyện này Mưu Thế Kiệt cũng sớm đã biết. Thế nhưng y và Thanh Minh Tử đã ngầm ước hẹn, chỉ cần nhóm người Thanh Minh Tử không cản trở đại sự của y thì y cũng tụ thủ bàng quan. Bây giờ Tân Chỉ Cô phát ra tiếng hú, hiển nhiên là hướng đồ đệ cầu cứu, nhưng bà ta nào biết Sử Triêu Anh lúc này đã truy đuổi ca ca mình không nghe được tiếng của bà.

Mưu Thế Kiệt nhíu cặp lông mày, thầm suy nghĩ, “Tân Chỉ Cô cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải cầm cự không nổi thì quyết không phát ra tiếng cầu viện. Rốt cuộc bà ta là sư phụ của Sử Triêu Anh, nếu như ta không phái người đến cứu bà, bà có mệnh hệ nào thì không phải với Triêu Anh”. Nhưng rồi y lại nghĩ, “Ở đây việc quan hệ đến thành bại, ta quyết không thể ly khai chiến trường. Điều người khác đến, nếu như là kẻ tầm thường thì cũng vô dụng, trừ phi điều Cái Thiên Hào qua, thế nhưng ta mang trợ thủ đắc lực điều đi chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thắng phụ của trận này. Bỏ đi, bỏ đi, ta vốn đã tính toán là sẽ tụ thủ bàng quan, mặc kệ bà ta sống hay chết, ta không lý đến nữa cũng được, cũng khỏi phải chọc đến đám yêu nghiệt Linh Sơn phái. Triêu Anh cùng ta luôn luông đồng lòng, chắc rằng nàng nhất định sẽ không trách ta”.

Mưu Thế Kiệt tâm ý đã quyết, liền tiếp tục vỗ ngựa hướng Niếp Ẩn Nương đuổi theo, y hô lên:

“Ẩn Nương, ngoan cố kháng cự vô ích, nàng hãy quay lại đi. Chỉ cần nàng buông kiếm, ta quyết sẽ không làm khó nàng”.

Niếp Ẩn Nương càng thêm tức giận, nàng đánh bay hai tên binh lính, cười lạnh nói:

“Mưu Thế Kiệt, ngươi đến đây, ta thà chết dưới kiếm của ngươi cũng quyết không hướng ngươi đầu hàng!”

Mưu Thế Kiệt than rằng:

“Ẩn Nương, không ngờ chúng ta lại phải mặt đối mặt chém giết lẫn nhau!”

Trong khi than y đã vung kiếm đánh tới. Niếp Ẩn Nương quay đầu ngựa, đang muốn nghênh địch, thì chéo phía bên có hai thất khoái mã phóng như bay đến chặn Mưu Thế Kiệt lại.

Hai người đến chính là Trác Mộc Luân và Cái Thiên Tiên, bọn họ sau khi đánh bại Cái Thiên Hào, nhìn thấy Niếp Ẩn Nương đang bị bao vây, liền tức thì đến cứu viện. Trác Mộc Luân thần lực kinh nhân, vũ động trường thương, đánh cho quân ngăn cản tan tác, đội kỵ binh bao vậy Niếp Ẩn Nương bị hắn đánh cho thất điên bát đảo. Mưu Thế Kiệt giận dữ quát:

“Hay lắm, ta đang muốn bắt ngươi!”

Trác Mộc Luân cũng kêu lớn:

“Hay tuyệt, ta đang muốn cùng ngươi một trận thư hùng!”

Hắn liền phóng ra chiêu “Giao Long Náo Hải”, trường thương dũng mãnh đâm tới Mưu Thế Kiệt, Mưu Thế Kiệt hoàn lại một chiêu “Dẫn Hổ Quy Sơn”, mặc dù tá khai được kình lực mạnh mẽ của hắn nhưng vẫn cảm thấy hổ khẩu ê ẩm.

Trên lưng ngựa giao phong thì không giống như giao chiến dưới đất bằng, võ công thượng thừa bao nhiêu đều không có đất dụng. Trác Mộc Luân ỷ vào thương nặng lực mạnh, mặc dù còn chưa thắng được Mưu Thế Kiệt, thế nhưng Mưu Thế Kiệt muốn thắng hắn cũng rất không dễ dàng.

Cái Thiên Tiên kêu lên:

“Niếp tỷ tỷ, tỷ chạy nhanh đi. Mưu Thế Kiệt, tiểu tử này vô tình vô nghĩa, tỷ đừng tiếp tục lý đến hắn nữa!”

Niếp Ẩn Nương mới nhìn, thấy Trác Mộc Luân ở trên lưng ngựa giao phong có thể chống đỡ được thì cũng an tâm. Lại nhìn ra thì thấy Phương Ích Phù còn đang trong trận trùng sát, trong tiếng chém giết mơ hồ nghe thấy tiếng y hô hoán. Niếp Ẩn Nương nghĩ bụng: “Mưu Thế Kiệt ném chuột sợ vỡ bình, tính mạng của Trác Mộc Luân và Cái Thiên Tiên không có gì phải lo. Ta sớm cùng với Phương sư đệ đánh thoát khỏi chiến trường rồi quay về gặp cha ta hẵng nói”.

Lập tức nàng bảo:

“Cái muội muội, đa tạ ân cứu mạng của muội, chúng ta sau này gặp lại”.

Nàng phi ngựa múa kiếm, cấp tốc đánh đến phía Phương Ích Phù.

Mưu Thế Kiệt bị Trác Mộc Luân cản trở, không xông qua được, trơ mắt nhìn Niếp Ẩn Nương vượt qua bên cạnh mà bỏ chạy, trong lòng giận dữ liền hét vang:

“Cái đại ca, huynh mang câu liêm đến đây, móc nữ tử này ngã ngựa!”

Niếp Ẩn Nương phi ngựa qua, đang đụng độ với một đội câu liêm của Cái Thiên Hào thì Cái Thiên Tiên kêu lên:

“Ca ca, huynh không nhận ra Niếp cô nương sao. Mưu Thế Kiệt vong ân phụ nghĩa, rất có lỗi với cô ta, huynh thế nào còn có thể trợ Tru vi ngược? Huynh không thả cô ta, thì đừng trách muội tử ta trở mặt vô tình!”

Cái Thiên Tiên mang một đội nữ binh xông lên cứu giúp, đội nữ binh này mỗi người đều mang một thanh miến đao sắc bén, nhân số không đông nhưng lại là thị nữ tâm phúc do Cái Thiên Tiên tinh tuyển, ào lên đánh giết, tay cầm khiên, tay vung miễn đao, chặt câu niêm, chém chân ngựa, đánh cho đội câu liêm rối bời. Hai huynh muội lại lao vào ác đấu.

Hai đội binh mã của Trác Mộc Luân và Cái Thiên Tiên hợp lại một chỗ, cũng không hơn năm sáu nghìn người, bộ thuộc của Mưu Thế kiệt lại thêm hàng binh của Sử Triêu Nghĩa có đến hơn năm sáu vạn người, quân số đông gấp mười lần. Mưu Thế Kiệt hạ lệnh một tiếng, tức thì trung quân chia thành bốn đội, chạy ngang chạy dọc, lập tức chia cắt binh sĩ của Trác Mộc Luân và nữ binh của Cái Thiên Tiên thành mười nhóm mà đánh giết, không thể hô ứng lẫn nhau được.

Trác Mộc Luân đang không chống cự được, chợt nghe thấy tiếng trống dậy như sấm, âm thanh chém giết động đất, chốc lát đầu người nghìn nghịt, cờ xí tung bay, khắp trên sườn núi thiên quân vạn mã tựa như nộ triều cuốn tới gia nhập chiến trường.

Nguyên lai là Thổ vương Hề tộc lĩnh binh đánh đến. Thổ vương vốn dĩ bất mãn với Mưu Thế Kiệt cậy mạnh hiếp chủ, vừa nghe thấy ái tử bị vây thì trong lòng nổi giận, lập tức điểm binh mã trọng yếu, thứ nhất là cứu con, thứ hai là muốn nhân cơ hội này trục xuất Mưu Thế Kiệt.

Hề tộc binh sĩ cực kỳ dũng mãnh, hơn nữa lại chiếm được địa lợi, trùng sát kéo đến, tấn công tứ phía, như nước sôi đổ vào tuyết, đánh tới nơi nào, lâu binh thủ hạ của Mưu Thế Kiệt đều thất điên bát đảo. Hàng binh của Sử Triêu Nghĩa càng không có lòng luyến chiến, quẳng gươm bỏ giáp, ùn ùn tìm đường đào thoát. Trác Mộc Luân thấy phụ vương đánh tới thì tinh thần phấn chấn luân khởi trường thương, từ giữa trận đánh ra, trong ứng ngoại hợp.

Mưu Thế Kiệt mặc dù không muốn chọc giận Thổ vương, nhưng dưới tình hình này thì đâu còn có thể cùng thổ vương giảng lý hòa đàm được nữa? Trong nháy mắt, quân của Thổ vương từ ngoài đánh vào, Trác Mộc Luân từ trong đánh ra, hai đạo binh mã hợp lại, ý đồ bắt sống Trác Mộc Luân để uy hiếp Thổ vương của Mưu Thế Kiệt cũng tan thành bọt biển.

Mưu Thế Kiệt giận dữ, đoạt lấy đại kỳ, tự thân chỉ huy, dùng chủ lực bộ hạ của mình và thêm hàng binh của Sử Triêu Nghĩa hỗ trợ kết thành thế trận cứu vãn cục diện. Mưu Thế Kiệt tinh thông binh pháp, bộ hạ của y tuy là thu thập lâu binh từ các trại thế nhưng mỗi người đều là sĩ tốt kinh qua luyện trận. Một khi đã tuân theo binh pháp thì quả nhiên dần dần ổn định lại thế trận. Quân đội của Hề tộc, vốn quen mỗi người tự chiến, mỗi một tên quân đều có thể chống được hai lâu binh của Mưu Thế Kiệt, thế nhưng bọn chúng lại không hiểu phép bố trận công thủ. Mưu Thế Kiệt sau khi kết thành trận thế, cứ một trăm lâu binh hợp lại có thể đương cự được với ba trăm quân địch, chỉ là đám hàng binh của Sử Triêu Nghĩa phụ trợ thì lại là lũ ô hợp, Mưu Thế Kiệt tự thân chỉ huy cũng không thể điều khiển được bọn chúng. Cứ như vậy, tình thế mặc dù có chuyển biến tốt hơn chút ít, nhưng chỉ dựa vào lâu binh của Mưu Thế Kiệt thì cũng vẫn không thể chuyển bại thành thắng được, chỉ có thể duy trì cục diện cân bằng. Mưu Thế Kiệt lập tức quyết đoán, chỉ đành dự định bỏ căn cứ Thổ Bảo Cốc này, hạ lệnh phá vây. Đại hỗn chiến kịch liệt xảy ra, đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt lu mờ.

Niếp Ẩn Nương ỷ có thần câu, trong đám loạn quân cướp đường mà chạy, cực kỳ thuận lợi. Nhưng trong tình cảnh hỗn chiến thế này nàng cũng vô pháp tìm được Phương Ích Phù.

Hai người bị loạn quân phân tán, trên chiến trường người ngựa ầm ầm, sao còn có thể tỉ mỉ nhận người được? Niếp Ẩn Nương nghĩ bụng, “Phương sư đệ võ công còn cao hơn ta, Mưu Thế Kiệt cũng không thể đến bắt y được nữa, chắc là có thể đột vây”. Tường thành của Thổ Cốc Bảo sớm đã bị phá vỡ một góc, Niếp Ẩn Nương phi ngựa chạy nhanh vượt lên đại quân của Mưu Thế Kiệt chạy ra khỏi thành bảo trước.

Phía trước còn có một đạo nữ binh của Sử Triêu Anh đang truy bắt ca ca nàng, Niếp Ẩn Nương lúc này cũng đã mệt mỏi bất kham, không muốn đụng phải với Sử Triêu Anh, liền chuyển đầu ngựa chọn đường nhỏ giữa núi mà phóng đi. May mắn là chiến mã của nàng là thần mã, vượt núi như đất bằng, không lâu sau đã bỏ lại toàn bộ quân binh phía sau.

* * * * *

Quạ động u lâm [3], vượn kêu thâm cốc, tịch dương như huyết, sương giăng phủ núi, một không gian hòa bình tĩnh mịch, chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên, thật không tưởng nổi ngoài kia lại là một trường gió tanh mưa máu, đồ sát thảm liệt. Niếp Ẩn Nương từ trong chiến trường chạy thoát vào u lâm tĩnh mịch không một bóng người, tựa như vừa qua cơn ác mộng. Từ trên núi nhìn xuống phía dưới, Thổ Cốc Bảo mơ hồ còn có thể nhìn thấy, tiếng binh đao thì không nghe thấy được. Thế nhưng gió chiều từ chiến trường thổi lại còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt! Sát thương tàn khốc có thể tưởng tượng được.

Niếp Ẩn Nương thở phào một hơi, nghĩ đến tao ngộ mấy ngày qua không khỏi vạn phần cảm khái.

Nàng từ Mưu Thế Kiệt phụ nghĩa vong ân nghĩ đến Phương Ích Phù chân tình chí ái, mang hai người ra so sánh, Niếp Ẩn Nương trong lòng một mảng chua xót, nhưng trong chua xót lại có một chút ngọt ngào.

“Phương sư đệ không biết có thể thoát hiểm được không? Sau khi thoát hiểm, cũng không biết bao giờ mới có thể trùng phùng?”

Niếp Ẩn Nương đang tâm sự như sóng triều, buồn rầu thất vọng, chợt nghe thấy tiếng bước chân của loài vật, phá vỡ cảnh tĩnh mịch của u lâm, theo tiếng bước chân dồn dập có thể biết đang đến nhất định là thất tuấn mã. Niếp Ẩn Nương giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, trong lòng đang nghĩ, “Chẳng lẽ là Phương sư đệ đến ư?” Mới đưa mắt nhìn thì thấy một thất bạch mã, bốn chân trắng tinh như tuyết đập vào mắt, chính là con Chiếu Dạ Sư Tử của Phương Ích Phù. Chỉ là ngồi trên lưng ngựa không phải Phương Ích Phù mà là một nữ nhân toàn thân đẫm máu, đầu tóc rối xòa! Thất mã của Niếp Ẩn Nương hí vang một tiếng, đó là thấy đồng bạn mà mừng rỡ, không chờ lệnh của chủ nhân liền chạy qua nghênh tiếp, lúc này Niếp Ẩn Nương đã nhìn thấy rõ ràng người đến chẳng phải ai khác mà chính là Vô Tình Kiếm Tân Chỉ Cô.

Niếp Ẩn Nương bỗng nhiên đụng phải Tân Chỉ Cô, hơn nữa lại trong bộ dáng đáng sợ như vậy thì không khỏi giật mình kinh hãi! Nào ngờ Tân Chỉ Cô nhìn thấy nàng thì lại càng kinh hãi hơn, Niếp Ẩn Nương còn chưa đến trước mặt bà thì bà đã ngã xuống ngựa.

Nguyên lai Tân Chỉ Cô bị môn hạ Linh Sơn phái bao vây. Linh Sơn phái lại sở trường dùng độc, Tân Chỉ Cô mặc dù công lực thâm hậu, nhưng trong khi ác chiến không thể bế trụ hô hấp kéo dài, một hồi ác đấu, Tân Chỉ Cô đã giết mười bảy đệ tử Linh Sơn phái, nhưng bởi vì hít vào không ít độc phấn, muốn vận công kháng độc thì lại phải chống địch, cuối cùng cũng bị trọng thương. Bà ta liều mạng đánh giết ra ngoài, nhảy lên cưỡi con Chiếu Dạ Sư Tử ngày trước đoạt được từ trong tay Phương Ích Phù, lúc đó mới có thể thoát khỏi địch nhân mà chạy ra khỏi thành bảo. Bà ta sợ đi đường lớn sẽ dễ bị địch nhân địch nhân truy sát, cho nên cũng giống như Niếp Ẩn Nương giục ngựa chạy vào u lâm, không ngờ xảo hợp, hai người lại đụng nhau trong rừng sâu vắng vẻ.

Tân Chỉ Cô đã cân bì lực kiệt, vết thương cũng còn chưa được băng bó, bỗng nhiên gặp phải Niếp Ẩn Nương, dưới cơn kinh hãi liền không tiếp tục cầm cự được, ngay cả giữ giây cương cũng không còn một chút khí lực nào, bà ta ngã nhào xuống đất, mở tròn hai mắt thở ra một hơi than:

“Hay, ngươi muốn đến báo thù thì đến đi! Ta chết trong tay ngươi cũng còn hơn bị Thanh Minh Tử lăng nhục”.

Niếp Ẩn Nương vội vàng xuống ngựa đến nâng Tân Chỉ Cô dậy. Tân Chỉ Cô hổn hển hỏi:

“Ngươi vì sao không giết ta?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Vãn bối tuy không dám xưng danh là nghĩa hiệp, nhưng cũng biết hoạn nạn tương phù là chuyện đương nhiên, không thể thừa người lâm nguy được!”

Nàng đỡ Tân Chỉ Cô dậy rồi liền giúp bà ta xử lý miệng vết thương.

Tân Chỉ Cô bị nội thương chưa nói đến, ngoại thương cũng có tới bảy tám chỗ, nghiêm trọng nhất là hai vết thương ở tiểu phúc, máu tươi vẫn còn ồ ạt trào ra. Tân Chỉ Cô bảo:

“Ngươi giúp ta đắp thuốc kim sang xong thì liền tự mình đi đi. Nơi này cũng không phải chốn an toàn, đừng để ta làm liên lụy đến ngươi”.

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Ứng phó địch nhân thế nào, cái này cứ chờ từ từ rồi hẵng thương lượng. Lão tiền bối, trên người có thuốc kim sang không?”

Tân Chỉ Cô ngẩn người ra rồi hỏi:

“Ngươi không có thuốc kim sang sao?”

Thuốc kim sang vốn là dược phẩm thông dụng nhất mà các nhân sĩ võ lâm thường chuẩn bị, thế nhưng lần này nhân vì đột biến bất ngờ, Tân Chỉ Cô không kịp mang theo túi thuốc thì đã liền bị Linh Sơn phái vây công. Niếp Ẩn Nương giật mình kinh hãi nói:

“Thế này thì thật xui, kim sang dược của vãn bối sớm đã, sớm đã...”

Tân Chỉ Cô đột nhiên tỉnh ngộ hỏi:

“Kim sang dược của ngươi sớm đã bị Sử Triêu Anh khám xét rồi lấy đi phải không?”

Niếp Ẩn Nương vốn không muốn nhắc đến chuyện này mà khích động bà, nhưng Tân Chỉ Cô lại nói ra trước.

Niếp Ẩn Nương chỉ có thể gật gật đầu đáp rằng:

“Cái này cũng không trách được lệnh đồ, vãn bối đã trở thành tù binh của cô ta, dĩ nhiên cô ta phải khám xét trên mình vãn bối mang theo thứ gì”.

Tân Chỉ Cô thở dài một hơi rồi than rằng:

“Không ngờ đồ đệ mà ta thương yêu nhất, trong lúc ta gặp nguy nan, vậy mà không đến cứu viện, ngược lại ngươi đối với ta lại quan tâm săn sóc. Ta thực sự hối hận...”

Niếp Ẩn Nương thúc thủ vô sách, không biết phải an ủi bà ta như thế nào. Tân Chỉ Cô lại hỏi:

“Ngươi có biết phong huyệt chỉ huyết không? Cái này rất dễ học, ta dạy ngươi. Ngươi mang chân lực ngưng tụ vào đầu ngón tay, trước tiên điểm vào ‘Thần Đình huyệt’ của ta, sau đó điểm vào ‘Linh Tàng huyệt’. Mỗi lần điểm huyệt đạo thì liền lập tức thôi cung quá huyệt giúp ta. Thủ pháp thôi cung quá huyệt ngươi có hiểu không?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Cái này thì còn biết”.

Nguyên lai phương pháp “Phong huyệt chỉ huyết” mặc dù đơn giản, nhưng phải biết được y lý, mới biết được ứng với những vết thương nào thì điểm vào những huyệt đạo nào.

Thủ pháp “Phong huyệt chỉ huyết” rất dễ học, thế nhưng nàng đã kịch chiến nửa ngày trời, khí lực cũng suy giảm, không dễ gì mang chân lực ngưng tụ vào đầu ngón tay. Sau khi phong huyệt chỉ huyết xong cho Tân Chỉ Cô thì cũng mệt mỏi vô tả. Tân Chỉ Cô bảo:

“Ngươi mang thất mã này của ta đi, rồi nhanh bỏ chạy, không thể tiếp tục chiếu cố ta nữa”.

Bà ta muốn Niếp Ẩn Nương mang thất mã đó đi là muốn cho nàng giữa đường tiện bề thay ngựa, hai thất mã đều là thần câu, thoát hiểm càng chắc chắn hơn.

Niếp Ẩn Nương ôm Tân Chỉ Cô lên lưng ngựa rồi nói:

“Chúng ta cùng đi!”

Tân Chỉ Cô bảo:

“Không, ta đã không thể tiếp tục rong ruổi đường dài được nữa”.

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Vãn bối biết, phía trước có một ngôi phá miếu, vãn bối đưa người đến đó dưỡng thương”.

Rồi nàng không chờ nói thêm, lập tức đưa Tân Chỉ Cô lên đầu núi, ôm bà ta vào trong phá miếu.

Đây là Dược Vương Miếu do các hộ thợ săn trên núi cung phụng, các hộ thợ săn trên núi bị bắt đi làm lính, hoặc đã bỏ chạy vào mãi trong rừng sâu, Dược Vương Miếu cũng vì vậy mà đoạn mất hương hỏa, không người tu sửa, rách nát tan hoang. Niếp Ẩn Nương cắt lấy một bó cỏ tranh để quét dọn mạng nhện, làm sạch một khoảng rồi để Tân Chỉ Cô xuống, sau đó mới đi ra ngoài tìm thực vật, nàng sợ Tân Chỉ Cô bị xâm hại nên không dám đi xa, may mắn lúc đó đúng là lúc hoàng hôn các loài chim đều về tổ, Niếp Ẩn Nương không có khí lực để săn dã thú, nhưng công phu ám khí thì vẫn còn dùng được, nàng dụng viên đá bắn rơi hai con chim nhỏ, lại hái một vài quả dại không biết tên, nhưng quả dại lại có mùi thơm, đoán chừng là có thể dùng ăn được.

Tân Chỉ Cô đang khoanh chân vận công, trên đầu có một lớp bạch khí mờ mờ, thấy Niếp Ẩn Nương quay lại, hai mắt liền mở ra, thở dài nói:

“Niếp cô nương, ta đã không xong rồi. Ngươi còn không sớm tự mình bỏ đi”.

Nguyên lai là bà ta thử thực hành thổ nạp, phát giác mình bị nội thương trầm trọng, chẳng thể dựa vào công lực bản thân mình mà trị liệu được, tối đa cũng chỉ thoi thóp hơi tàn mà thôi.

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Vãn bối mang đến cho người mấy trái cây, tiền bối xem còn có thể ăn được không?”

Tân Chỉ Cô mới nhìn thì vừa kinh lại vừa hỉ, nguyên lai đây chính là loại quả dại có khả năng dược dụng, có công năng hóa ứ sinh cơ, chính hợp với bà ta cần dùng. Tân Chỉ Cô ăn xong vài quả dại, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, lại liền khoanh chân vận công, nhưng chỉ qua một hồi thì lại mở hai mắt, thở dài bảo:

“Vẫn là không được. Ta bị thương quá nặng, chân khí chỉ có thể ngưng tụ từng chút một, tối thiểu cần phải bảy tám ngày mới có thể hành động như thường. Thanh Minh Tử hắn biết ta thụ thương, nhất định sẽ đến lục soát núi. Sao ngươi có thể mạo hiểm ở nơi phế miếu này bồi ta bảy tám ngày được? Niếp cô nương, ngươi sớm chạy đi, cầu ngươi mang tin tức nói cho Không Không Nhi, nói cho huynh ấy biết cừu nhân của ta là ai, bảo huynh ấy giết sạch đám yêu nghiệt Linh Sơn phái cho ta, không chừa một tên nào!”

Bà ta nhớ đến Không Không Nhi, mặc dù trong miệng thì nói rất hung ác, nhưng trong lòng lại là một mảng chua xót, không nhịn được nước mắt lã chã rơi.

Niếp Ẩn Nương nghe thấy bà ta không bị nguy hiểm tính mệnh thì thực sự lại hoan hỉ cho bà ta, nàng bảo:

“Lão tiền bối an tâm tĩnh dưỡng, địch nhân dĩ nhiên sẽ soát núi, nhưng sư đệ của vãn bối cũng sẽ đi tìm vãn bối. Chờ thân thể của người mạnh lại, sư đệ của vãn bối cũng đến, khi đó sẽ cùng đi”.

Tân Chỉ Cô than rằng:

“Ta cả đời chỉ biết sính cường sát nhân, hôm nay lần đầu mới biết cái đáng khâm phục của hiệp nghĩa! Niếp cô nương, ngươi không chỉ là ân nhân mà còn là thầy tốt bạn hiền của ta”.

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Lão tiền bối nói vậy thật xấu hổ cho vãn bối. Vãn bối bất quá chỉ làm những việc nên làm, sao dám nói đến hai chữ hiệp nghĩa?”

Tân Chỉ Cô nói:

“Sư đệ của ngươi là người rất tốt, so với Mưu Thế Kiệt thì hơn nhiều. Ờ, ngươi so với đồ đệ ta cũng hơn trăm lần”.

Đang lúc nói chuyện, chợt thấy có tiếng bước chân tiến lại, Tân Chỉ Cô giật mình kinh hãi, vội vàng bảo khẽ rằng:

“Chỉ sợ là Thanh Minh Tử đến, ngươi nhanh nấp đi”.

Người kia đến cực kỳ nhanh, Niếp Ẩn Nương vừa nhướng mắt nhìn ra thì đã nghe thấy “rầm” một tiếng, người kia đã đạp tung cửa miếu, bước vào quát rằng:

“Ai ở chỗ này?”

Thanh âm thập phần chói tai.

Niếp Ẩn Nương giật mình kinh hãi, định thần nhìn lại, chỉ thấy là một hán tử cằm nhọn đầu bẹt, trông giống hệt một con tinh tinh đứng trước mặt nàng, người này chẳng phải ai khác mà chính là Tinh Tinh Nhi.

Tinh Tinh Nhi so với Thanh Minh Tử càng khó đối phó hơn, Niếp Ẩn Nương đang lúc thất kinh thì nghe thấy Tân Chỉ Cô đã quát lên:

“Hay lắm, ta tưởng là ai, nguyên lai là thẳng khỉ con nhà ngươi! Ngươi còn thiếu ta một bạt tai, đến thật đúng lúc, nhanh bước lên đây nhận của ta ba chưởng!”

Tinh Tinh Nhi bỗng nhiên nhìn thấy Tân Chỉ Cô thì so với Niếp Ẩn Nương còn kinh sợ gấp cả trăm lần! Hắn sợ bị Tân Chỉ Cô đánh, sợ rằng chạy chậm một bước sẽ bị bà ta truy được, cho nên nào còn dám lưu lại? Tinh Tinh Nhi khinh công trác tuyệt, trong nháy mắt đã chạy không còn thấy tăm hơi.

Niếp Ẩn Nương vỗ tay cười lớn nói:

“Cô cô, người dọa Tinh Tinh Nhi mất mật rồi!”

Tân Chỉ Cô sắc mặt nhợt nhạt, bỗng nhiên thổ ra một ngụm máu tươi.

Niếp Ẩn Nương vội vàng đến đỡ bà, lo lắng hỏi:

“Cô cô, người thế nào rồi?”

Tân Chỉ Cô hổn hển hắt ra một hơi rồi nói:

“Đây chỉ có thể tạm thời gạt hắn, Tinh Tinh Nhi cũng là một đại hành gia, sau khi hoảng hốt qua đi, nhất định hắn sẽ khám phá ra! Nhân cơ hội hắn còn chưa quay lại, ngươi nhanh bỏ chạy đi!”

Niếp Ẩn Nương nào chịu bỏ rơi Tân Chỉ Cô thân đang trọng thương mà không lý tới.

Tân Chỉ Cô dự đoán rất chuẩn xác, Tinh Tinh Nhi chạy được một đoạn, hoảng hốt hơi bớt, quả nhiên liền nổi nghi ngờ, “Tân Chỉ Cô toàn thân đẫm máu, mặc dù có thể là máu của người khác bị mụ ta giết dính vào, thế nhưng nếu như mụ ta không bị thụ thương thì vì sao thấy ta bỏ chạy lại không rượt theo? Còn nữa, giọng nói của mụ ta cũng lộ ra có điểm trung khí không đủ! Ha ha, nếu như mụ ta thực sự bị thụ thương thì đây chính là cơ hội tuyệt hảo cho ta báo cừu”.

Đúng là:

Trùng điệp hiểm nguy còn chửa hết

Ngoan tâm lạt thủ muốn thừa cơ.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] 盆地 tức Bồn địa: lòng chảo, chỗ trũng, vũng trũng.

[2] 小腹 tức Tiểu phúc: bụng dưới.

[3] 幽林 tức U lâm: rừng sâu vắng vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.