Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 49: Tai họa nhiều lần gặp ma nữ - Tử sinh trọn kiếp với tình lang



Mưu Thương Lãng vừa rời đi, thị giả cùng với bốn mươi hai Đảo chủ của Phù Tang đảo cũng đều theo y mà đi. Đại hội lục lâm lần này kết thúc chóng vánh thật quá ngoài dự liệu của mọi người, quần hùng đều nhất trí ủng hộ Thiết Ma Lặc lên làm Minh chủ, tất nhiên là không còn gì để nói.

Đoàn Khắc Tà chưa thấy trở lại, mọi người đang lo lắng, thì chợt Triển Nguyên Tu kêu lên:

“Uy, kia không phải là Sở Bình Nguyên sao? Y đã về rồi!”

Chỉ thấy Sở Bình Nguyên y phục rách nát, trên mình mang thương, cước bộ liêu xiêu lảo đảo chạy vào sân trường. Mấy người Thiết Ma Lặc vừa mừng vừa hãi, vội vàng dìu y vào trong trướng trị thương. Sở Bình Nguyên nói:

“Ta bị một chút thương tích không có gì nghiêm trọng, các người nhanh đuổi theo yêu nữ kia, ả bắt Khắc Tà đi bỏ chạy mất rồi”.

Nguyên lai Đoàn Khắc Tà cùng Sở Bình Nguyên đều bị Mưu Thương Lãng điểm huyệt đạo, nhưng nặng nhẹ lại khác nhau. Mưu Thương Lãng biết nội công của Đoàn Khắc Tà đã đạt đến cảnh giới nhất lưu, cho nên dùng trọng thủ pháp điểm huyệt, nếu như công lực hơi yếu mà trọng thủ pháp điểm thì sẽ thành thương tổn rất lớn. Kỳ thật, công lực của Sở Bình Nguyên so với Đoàn Khắc Tà cũng suýt soát nhau. Nhưng Mưu Thương Lãng chưa từng thấy qua công phu của Sở Bình Nguyên, hơn nữa dụng ý của y vốn không phải gây thương tổn cho bọn họ, y sợ Sở Bình Nguyên chịu không nổi, cho nên chỉ dùng thủ pháp điểm huyệt thông thường mà thôi.

Hai tên thị giả cõng bọn họ xuống núi, vừa mới xuống dưới Thiết Lê phong thì Sở Bình Nguyên đã vận khí trùng quan, giải khai huyệt đạo. Tên thị giả cõng y võ công tạo nghệ cũng bất phàm, nghe thấy hơi thở của y có điểm khác thường, đang định bỏ y xuống để kiểm tra thì Sở Bình Nguyên đã vùng dậy, hét lên một tiếng lớn, bao nhiêu dây chão trói y đều bị đứt thành những đoạn nhỏ. Sở Bình Nguyên thi triển công phu Không thủ nhập bạch nhận cùng tên thị giả đó giao đấu ngay dưới chân ngọn Thiết Lê phong.

Sau mười chiêu, Sở Bình Nguyên huyết mạch dần dần thông suốt, công lực cũng đã khôi phục được năm sáu thành, chưởng lực gia cường, đánh đỡ được theo ý muốn. Y bức lui tên thị giả rồi liền xông lên đối phó với tên thị giả còn lại, ý đồ muốn giải cứu Đoàn Khắc Tà.

Tên thị giả kia lưng mang Đoàn Khắc Tà thập phần chật vật, hắn mắt thấy đồng bạn không chống lại được, đang muốn bỏ Đoàn Khắc Tà xuống tiến lên trợ chiến, song lại sợ bị người đoạt mất. Thế nhưng lưng mang Đoàn Khắc Tà thì làm sao có thể thi triển công phu như ý được? Chỉ sợ ngay cả mình cũng bị đối phương đả thương.

Sở Bình Nguyên đang lúc đánh cho hai tên thị giả luống cuống tay chân, mắt thấy sắp có thể giải cứu được Đoàn Khắc Tà, bỗng chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, Sử Triêu Anh phi như bay đến. Nàng ta vừa nhìn thấy tình hình như vậy, thì biết ngay là Đoàn Khắc Tà bị Mưu Thương Lãng dùng trọng thủ pháp điểm huyệt, cho nên chưa thể tự giải được, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vội vàng kêu lên:

“Mang tên tiểu tử Đoàn Khắc Tà giao cho ta!”

Tên thị giả kia chỉ nghe lệnh của Mưu Thương Lãng, Sử Triêu Anh lại muốn hắn giao người, hắn không dám lập tức đáp ứng ngay, liền hỏi:

“Chất thiếu nãi, người đã được Đảo chủ đồng ý chưa?...”

Sở Bình Nguyên lại càng gấp gáp, tấn công càng khẩn cấp, tên thị giả kia còn chưa dứt lời thì “xoẹt” một tiếng, y phục đã bị y xé mất một mảnh, may mắn là mục đích của Sở Bình Nguyên chỉ là đoạt lại Đoàn Khắc Tà, y cũng sợ ngộ thương Đoàn Khắc Tà cho nên không dám thi triển sát thủ, nếu không thì trảo này đã có thể phá vỡ lồng ngực tên thị giả. Nhưng cũng chính vì y không dám thi triển sát thủ nên cũng không đoạt được Đoàn Khắc Tà.

Thế nhưng mặc dù là vậy, tên thị giả kia cũng sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh. Sử Triêu Anh lại làm bộ giận dữ, nói:

“Đương nhiên là thúc thúc sai ta đến đây dẫn người đi, các ngươi dám tra xét ta à? Trong mắt các ngươi còn có chủ tử là ta hay không?”

Sử Triêu Anh chung vu cũng là cháu dâu của Mưu Thương Lãng, tên thị giả kia thứ nhất là không dám nghi ngờ nàng dựng chuyện, thứ hai là bị một trảo của Sở Bình Nguyên, cho nên cũng bất đắc dĩ phải vứt bỏ cái “bao phục” này, nay lại có Sử Triêu Anh phụng mệnh của Đảo chủ muốn hắn giao Đoàn Khắc Tà cho, như vậy đúng là tốt quá rồi.

Tên thị giả kêu lên:

“Được, tiếp lấy hắn!”

Lập tức hắn trở tay ném Đoàn Khắc Tà sang. Sở Bình Nguyên vừa giận vừa gấp, mắng lớn:

“Yêu nữ khá lắm, ngươi làm hại y còn chưa đủ hay sao?”

Y liền búng mình xông lên đoạt người, Sử Triêu Anh một tay vung đao chém xuống, một tay tiếp lấy Đoàn Khắc Tà, hai tên thị giả kia cũng từ hai bên tấn công y. Sở Bình Nguyên đoạt không được người lại suýt bị trúng một đao của Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh ha hả cười lớn, tiếp lấy Đoàn Khắc Tà thì như đoạt được vật chí bảo, lập tức ra roi thúc ngựa, tựa như một làn khói mà chạy mất.

Đoàn Khắc Tà đã bị Sử Triêu Anh cướp đi, Sở Bình Nguyên không còn lòng dạ nào mà ham chiến, đánh lùi hai tên thị giả liền lập tức quay trở lại.

Chúng nhân nghe Sở Bình Nguyên thuật lại, đều lo lắng không thôi. Tân Chỉ Cô nói:

“Thật là nghiệt chướng, đều là lỗi của ta trước đã quá nuông chiều làm hư hỏng nó”.

Sử Nhược Mai lo âu bảo:

“Đoàn Khắc Tà huyệt đạo còn chưa giải được, chỉ có thể để mặc yêu nữ đó sắp xếp, bây giờ phải làm như thế nào mới được?”

Niếp Ẩn Nương lại nhỏ giọng cười nói:

“Khắc Tà là vì huyệt đạo chưa giải được cho nên mới chịu để ả ức hiếp, ta tưởng rằng muội cũng có thể an tâm được rồi”.

Sử Nhược Mai sợ nhất chính là Đoàn Khắc Tà bị Sử Triêu Anh dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ hoặc, Niếp Ẩn Nương nói đúng tâm sự của nàng, thực sự là đã bỏ đi một tảng đá lớn trong lòng, tức thì má phấn đỏ hồng, không nói thêm nữa.

Vệ Việt nói:

“Chuyện đã như thế, việc này không nên chậm trễ, vậy mau chóng đuổi theo ả thôi”.

Sở Bình Nguyên sau khi đắp kim sang xong, cũng muốn cùng mọi người đuổi theo. Lập tức năm người chia thành ba đường, Sở Bình Nguyên, Vệ Việt bản lĩnh cao cường không sợ Sử Triêu Anh có đồng bạn trợ giúp, bọn họ mỗi người tự đi một đường. Sử Nhược Mai thì cùng Niếp Ẩn Nương, Phương Ích Phù đi một đường. Đại trại của Phục Ngưu sơn nằm ở phương bắc, đoán chừng Sử Triêu Anh sẽ không chạy về hướng này nên bọn họ phân ra ba đường, liền theo các hướng đông, tây, nam mà tìm kiếm.

Sử Triêu Anh sau khi gạt được Đoàn Khắc Tà làm tù binh, liền thúc ngựa chạy nhanh, gấp gấp bỏ trốn. Thất mã của nàng là một thất ngự mã mà năm xưa Mưu Thế Kiệt cướp được, cước lực so với tuấn mã của Tần Tương tặng hay tuấn mã của Thiết Ma Lặc thì không thua kém, vượt núi băng sông tựa như đất bằng. Phục Ngưu sơn trải dài năm trăm dặm, nàng chạy một mạch, ngựa không dừng vó, đói ăn lương khô, chạy đến hoàng hôn thì đi được ba trăm dặm, từ trên cao nhìn xuống đã có thể thấy được bình nguyên dưới chân núi. Sử Triêu Anh cười bảo:

“Cho dù Thiết biểu ca ngươi có chắp cánh cũng không thể đuổi được. Vậy cứ thong thả ở trong rừng tùng này nghỉ qua một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ lại cùng ngươi hạ sơn”.

Nói đoạn, nàng ôm Đoàn Khắc Tà tiến vào rừng tùng. Đoàn Khắc Tà huyệt đạo còn chưa giải khai, nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh, trong lòng thầm kêu khổ, không biết Sử Triêu Anh sẽ dày vò mình như thế nào.

Trong rừng tùng còn có tuyết đọng chưa tan, ánh trăng theo khe hở của tán lá rừng nhẹ nhàng lọt xuống, tựa như sương giăng đầy mặt đất. Sử Triêu Anh mày liễu thê lương, nếu như dưới ánh trăng mà không có điều suy tư, thì đây đúng là một bộ dạng đáng thương đau đớn ngập lòng u oán.

Đoàn Khắc Tà nhắm con mắt lại, quyết định không nhìn đến nàng, trong lòng nghĩ thầm, “Yêu nữ này không biết lại định chủ ý quỷ quái gì đây? Thực không ngờ được, nữ tử hoa nhường nguyệt thẹn lại có tâm địa độc ác như rắn rết vậy”.

Chợt chàng nghe thấy Sử Triêu Anh thở dài một hơi u uẩn, tự mình lẩm bẩm: “Thế Kiệt, không phải là muội muốn làm chuyện có lỗi với huynh, huynh có thông hiểu cho nỗi khổ tâm của muội không”.

Đoàn Khắc Tà cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ, “Nguyên lai nàng ta còn nhớ đến trượng phu của mình, như vậy sao lại còn muốn bỡn cợt ta? Theo lý mà nói, hôm nay là ngày thành bại quan đầu của trượng phu nàng ta, như nàng trong lòng vẫn còn có trượng phụ thì nên phải cùng y cộng đồng hoạn nạn mới phải chứ, sao lại rũ bỏ trượng phu, thực sự là không thể hiểu nổi tâm tư ra sao?”

Tâm niệm còn chưa qua, thì nghe thấy bước chân dường như đã dần dần đi xa, Đoàn Khắc Tà lại càng kỳ quái hơn, chàng mở tròn mắt nhìn. Sử Triêu Anh quả nhiên đã li khai khỏi chàng, ngay cả bóng lưng cũng không thấy đâu.

Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng, “Đây là ý tứ gì, chẳng lẽ nàng ta chỉ muốn trêu đùa ta một phen hay sao?”

Đoàn Khắc Tà vận huyền công, mang chân khí ngưng tụ, trùng kích huyệt đạo bị phong bế. Nhưng trọng thủ pháp điểm huyệt của Mưu Thương Lãng không phải tầm thường, Đoàn Khắc Tà mặc dù đã có thể vận khí trùng kích, song trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể giải khai được huyệt đạo.

Qua một tuần hương, Đoàn Khắc Tà nhìn thấy đã có hy vọng thành công, chợt nghe trong rừng có tiếng sột soạt, Sử Triêu Anh gạt lá rẽ cành lại đã quay trở lại. Chỉ thấy nàng mang theo một túi da, trên mũi đao còn xuyên hai con gà rừng.

Sử Triêu Anh ôn nhu nói:

“Ngươi cả ngày không có uống nước, cũng không ăn thứ gì, nhất định là đói khát lắm rồi phải không. Trước tiên ngươi uống một ngụm nước đi, ta sẽ lại nướng gà cho ngươi ăn”.

Đoàn Khắc Tà thầm nghĩ, “Ta mới không cần ngươi có hảo tâm như vậy”. Thế nhưng huyệt đạo của chàng còn chưa được giải khai, nên chỉ đành mặc cho nàng ta sắp xếp, Sử Triêu Anh cởi túi da ra, nguyên lai bên trong là đựng đầy nước sạch. Sử Triêu Anh nâng quai hàm Đoàn Khắc Tà lên, nàng dùng thủ pháp xảo diệu khẽ bóp một cái, tức thì miệng Đoàn Khắc Tà không khỏi há rộng, Sử Triêu Anh lại trút cho chàng uống một ngụm nước lớn.

Đoàn Khắc Tà vừa gấp gáp, chân khí đột nhiên trùng kích mạnh, quả nhiên là giải khai được huyệt đạo, chàng lập tức thi triển khinh công, chạy đến bên thất mã của Sử Triêu Anh, nào ngờ vừa chạy được mấy bước thì chợt thấy đầu choáng mắt hoa, tứ chi vô lực, không khỏi liên tiếp thở dốc. Sử Triêu Anh đột nhiên lặng lẽ đi đến bên cạnh chàng, nhẹ nhàng đẩy một cái tức thì liền đẩy chàng ngã xuống.

Sử Triêu Anh cười nói:

“Ngươi nghỉ một lúc đi, ngươi đã không thể sử dụng khí lực được nữa”.

Đoàn Khắc Tà vừa giận vừa sợ, chàng giãy dụa đứng lên rồi mắng: “Ngươi, yêu nữ nhà ngươi. Ngươi thực sự đã làm cái quái quỷ gì?”

Sử Triêu Anh ấn bả vai chàng, lại ấn chàng xuống rồi chậm rãi nói:

“Cũng không có cái gì, ta bất quá phóng một ít Tô Cốt Tán vào trong nước mà thôi. Ngươi còn nhớ không? Ngày trước ngươi cũng đã từng bị ta dùng Tô Cốt Tán bắt giam một lần, lần này ta không thể dễ dàng cho ngươi giải dược nữa”.

Đoàn Khắc Tà cả giận bảo:

“Sử Triêu Anh, ngươi vì sao phải ba phen bốn lượt làm hại ta?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Trượng phu của ta chết trong tay các ngươi, ngươi chẳng lẽ còn không thể vì ta mà chịu một chút ủy khuất hay sao?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ngươi làm sao biết được trượng phu mình đã chết? Ngươi sớm đã bắt ta cùng lên ngựa bôn ba, lại không hề tham gian lục lâm đại hội”.

Sử Triêu Anh giải thích:

“Thành thật nói cho ngươi hay, thúc thúc của Thế Kiệt đã không chịu hỗ trợ huynh ấy rồi”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Như vậy cũng không khiến cho trượng phu của ngươi bị chết. Ta biết Thiết biểu ca đã có dự tính, huynh ấy chỉ muốn trượng phu ngươi ăn năn hối cải, hoàn toàn không muốn lấy tính mạng hắn. Cho dù hắn không chịu hối cải, cũng chỉ là không muốn hắn làm Minh chủ nữa mà thôi. Ai nói là Thiết Ma Lặc nhất định sẽ giết trượng phu ngươi?”

Sử Triêu Anh thởi dài nói:

“Ngươi chỉ biết dự tính của Thiết biểu ca ngươi, ngươi lại không biết tính khí của trượng phu ta. Huynh ấy là người tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu bị làm nhục, ta chắc rằng, đến khi đó huynh ấy nhất định đã tự sát rồi! Hắc, hắc, bây giờ ngươi đã biết vì sao ta bắt ngươi đi không?”

Tiếng cười đầy thê lương thảm thiết, Đoàn Khắc Tà cũng không khỏi có chút sởn gai ốc, chàng nói:

“Ngươi định thế nào? Ngươi muốn giết ta để báo thù cho trượng phu à?”

Sử Triêu Anh lạnh lùng đáp lời:

“Theo lý mà luận, Thế Kiệt mặc dù không chết trên tay ngươi, ít nhất cũng có hơn phân nửa là vì ngươi mà chết. Nhưng, ta không giết ngươi, ta còn muốn lưu ngươi lại làm bạn với ta nữa!”

Đoàn Khắc Tà thất kinh nói:

“Ta tình nguyện để cho ngươi giết ta!”

Sử Triêu Anh ném cho chàng một ánh mắt, trong khóe mắt còn ẩn chứa chút tiếu y, nhưng lại cười mỉa mai chàng:

“Khắc Tà, ngươi cho rằng ta cố niệm tình xưa mà không giết ngươi sao? Không, ta đã gả cho Thế Kiệt, ta nhất định sẽ làm một thê tử tốt của huynh ấy. Ta làm thế này, nguyên cớ cũng là vì Thế Kiệt mà thôi”.

Đoàn Khắc Tà không hiểu ra làm sao, “Chỉ cần cô ta toàn tâm toàn ý vì trượng phu mình, ta thực sự có thể tha thứ cho cô ta, chỉ không biết đây là thật hay giả?” Lập tức chàng bảo:

“Ngươi thế này là có ý tứ, ta còn không hiểu rõ”.

Sử Triêu Anh trên mặt ửng hồng, nàng đáp:

“Ta đây nói thật với ngươi. Trong bụng ta đã mang cốt nhục của Thế Kiệt, ta đã hoài thai ba tháng rồi, ta biết các ngươi cực kỳ hận ta, sư huynh ngươi, sư phụ ta, Thiết Ma Lặc, Phong Cái Vệ Việt, đám người đó tất cả đều muốn giết ta...”

Đoàn Khắc Tà vội nói:

“Không, bọn họ nếu như biết ngươi đã mang thai, nhất định sẽ không giết ngươi!”

Sử Triêu Anh cười lạnh bảo:

“Ta không tin bất luận kẻ nào. Chờ đến khi người ta đến giết ta thì đã muộn rồi. Ngươi cho rằng, bằng một câu nói của ngươi liền có thể bảo toàn tính mạng cho ta, ta cũng sẽ cả tin vào ngươi rồi thả ngươi hay sao? Ta chỉ biết, ta chỉ có nắm chặt ngươi trong tay, mới có thể bảo đảm cho mẫu tử ta bình yên”.

Đoàn Khắc Tà trong lòng thầm nghĩ, “Nàng ta tính tình khắc nghiệt, cũng khó tránh khỏi đa nghi, thảo nào lại cho rằng tất cả mọi người đều giống như mình vậy. Xem ra ta muốn loại bỏ lòng đố kỵ của nàng ta, thì trong một khoảng thời gian ngắn sợ rằng không thể làm được”.

Tâm niệm còn chưa qua, quả nhiên chàng nghe thấy Sử Triêu Anh lại liền bảo:

“Khắc Tà, thực sự là phải khiến ngươi ủy khuất. Ta muốn ngươi làm bạn với ta, Tô Cốt Tán này lợi hại như thế nào thì ngươi đã biết, nếu như ngươi không có được thuốc giải, thì trong vòng một tháng sẽ dần dần chết. Nhưng ngươi đi theo ta, ta có thể cứ cách nửa tháng cho ngươi nửa viên thuốc giải, để ngươi có thể duy trì tính mạng. Ngươi không thể sử dụng võ công, nhưng còn có khí lực của người bình thường, có thể theo ta cùng đi được. Đến ngày ta sinh hài tử ra, sau ba năm, ta sẽ lại cho ngươi đầy đủ giải dược, để ngươi trở về bên cạnh vị Sử cô nương kia của ngươi. Ta nắm được ngươi trong tay, bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, chắc chắn sẽ không dám giết ta! Đến khi ta thả ngươi, ngươi nếu muốn ta để tiết mối hận ba năm bị nhuyễn cấm, thì ta cũng mặc cho ngươi”.

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Ngươi không cần phải nghi ngờ trầm trọng trong lòng như vậy. Nếu như Mưu Thế Kiệt thực sự đã chết, ngươi chịu hối cải triệt để, nuôi dưỡng cô nhi, như vậy cũng là hiền mẫu rồi. Ta tôn kính ngươi còn chưa hết, sao lại muốn giết ngươi mà tiết oán”.

Sử Triêu Anh nói:

“Được, hiếm thấy ngươi còn đồng tình với ta, thương xót ta, như vậy ngươi hãy thuận theo ta một chuyện”.

Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Chuyện gì?”

Sử Triêu Anh bảo:

“Trên đường đi, ngươi phải cùng ta xưng hô là phu thê”.

Đoàn Khắc Tà kinh hãi kêu lên:

“Cái này, cái này làm sao mà làm được?”

Sử Triêu Anh giải thích:

“Ngươi thực sự không thông hiểu nhân tình thế thái, ngươi thử nghĩ lại xem, chúng ta cô nam quả nữ, suốt đường đồng hành, thành thật mà nói, ta cũng không an tâm để ngươi rời khỏi cạnh ta. Khi đêm xuống ngủ trọ trong khách điếm, ngươi dứt khoát cũng phải cùng trọ một gian với ta. Nếu như không giả mạo phu thê, sao không khiến cho người ta nghi ngờ?”

Nguyên lai Sử Triêu Anh tâm tình thập phần phức tạp, nàng bắt Đoàn Khác Tà trở thành con tin vì để bảo hộ bản thân mình cùng với thai nhi chưa trào đời, điều này thực sự không phải là giả. Thế nhưng nếu nói nàng thật sự là vì Mưu Thế Kiệt, thì vị tất đã hoàn toàn như vậy. Nàng đối với Đoàn Khắc Tà dù sao vẫn còn chưa thể quên được tình xưa, cũng còn một tia hy vọng “Lộng giả thành chân”. Miệng nàng luôn nói là vì Mưu Thế Kiệt, bất quá đó là vì muốn giải trừ đề phòng trong lòng Đoàn Khắc Tà mà thôi.

Đoàn Khắc Tà đỏ hồng cả mặt, chàng nói:

“Không thể, không thể! Bất kể ngươi nói ra làm sao, ta quyết không thế cùng ngươi xưng hô là vợ chồng được!”

Chàng vừa nói đến đây, chợt nghe có tiếng người bật lên cười, rồi tiếp theo nói rằng:

“Sử cô nương, tên tiểu tử này không muốn làm trượng phu của nàng, vậy để ta làm thay cho!”

Từ trên đỉnh cây nhảy xuống một người, người này, đầu dơi tai chuột, trông tựa một con khỉ, chẳng phải ai khác mà chính là Tinh Tinh Nhi.

Sử Triêu Anh giận dữ quát:

“Con khỉ già nhà ngươi dám cả gan chiếm tiện nghi của ta”.

Tinh Tinh Nhi nhăn nhở:

“Dù sao thì ngươi cũng đang muốn tìm một trượng phu. Giả cũng tốt, mà thực cũng hay, ta đều nguyện ý”.

Sử Triêu Anh nói:

“Thật thẹn cho ngươi ngươi là hảo bằng hữu của Thế Kiệt khi còn sống, không biết xấu hổ!”

Đoàn Khắc Tà cũng tức giận mắng:

“Tinh Tinh Nhi, thể diện của sư môn đều bị ngươi làm mất hết rồi, ngươi có thể nào khi phụ một nữ nhân đang mang thai. Đại sư huynh nếu như biết được việc này, nhất định sẽ rút gân lột da ngươi!”

Tinh Tinh Nhi lại nói:

“Tính mạng của tiểu tử nhà ngươi đều đã nằm trong tay ta, còn muốn la sách à!”

Đoàn Khắc Tà vô pháp chống cự, bị hắn điểm một chỉ vào “Ách huyệt”, tức thì không nói được nữa. Tinh Tinh Nhi quay đầu lại, cười lạnh nói rằng:

“Mưu phu nhân, nàng bức bách tên tiểu tử này làm trượng phu của nàng, thực sự là rất đẹp mặt đó! Hừ hừ, chúng ta đều cùng một tuồng như nhau, nàng không phải chính nhân, ta không phải quân tử. Nửa cân tám lạng, so ra như nhau!”

Sử Triêu Anh vừa tức vừa giận, lại vừa sợ hãi, mặc dù nàng là người trí kế đa đoan, thế nhưng trong lúc cuống quít cũng không nghĩ ra biện pháp gì để đối phó với Tinh Tinh Nhi.

Tinh Tinh Nhi hô hố cười nói:

“Rốt cuộc là để thằng nhỏ mặt trắng chiếm tiện nghi, nàng chê ta tướng mạo xấu xí, không thèm nhìn đến ta, có phải vậy không?”

Sử Triêu Anh nói:

“Ngươi đừng nói bậy bạ, ta muốn bắt hắn làm con tin, đây là muốn coi hắn như hộ phù. Tinh Tinh thúc thúc, tục ngữ nói rất hay ‘chừa lại một đường, ngày sau dễ nhìn mặt’. Thỉnh người giơ cao đánh khẽ, nói không chừng ngày sau chúng ta còn có thể giúp đỡ lẫn nhau nữa”.

Tinh Tinh Nhi cười bảo:

“Lúc này mới thấy dễ nghe. Được rồi, chúng ta sẽ nghiêm chỉnh bàn mối giao dịch, ta không làm trượng phu của ngươi cũng được, nhưng tiểu tử này phải để ta mang đi!”

Sử Triêu Anh thất kinh nói:

“Cái gì, lão muốn mang người đi? Nguyên lai là lão đã định chủ ý với hắn!”

Tinh Tinh Nhi đáp:

“Không sai, tiểu tử này vừa mới nói rất đúng, ta thật là sợ Không Không Nhi, Tân Chỉ Cô làm khó ta, cho nên ta cũng phảo tóm lấy tiểu tử này làm hộ phù”.

Sử Triêu Anh vội vàng kêu lên:

“Tinh Tinh thúc thúc, chậm đã! Chúng ta thương lượng, thương lượng đã!”

Tinh Tinh Nhi nhe răng chuột ra cười bảo:

“Thương lượng cái gì? Ngươi nguyện ý cùng ta đóng giả làm vợ chồng rồi à”.

Sử Triêu Anh không làm sao được, đành nói:

“Thúc thúc xin đừng bỡn cợt, ta với thúc nếu đã đều muốn tóm chặt tên tiểu tử này, vậy thì chúng ta đi chung một đường đi”.

Nên biết Tinh Tinh Nhi võ công cao hơn nàng ta rất nhiều, mặc dù trong lòng nàng ta rất không nguyện ý, thế nhưng cũng không thể không tự động đề xuất biện pháp này.

Tinh Tinh Nhi hỏi:

“Ngươi chuẩn bị đưa tiểu tử này đi đâu?”

Sử Triêu Anh đáp: “Ta muốn đến nương nhờ một vị sư phụ khác của ta là Huyễn Không pháp sư”.

Nguyên lai Huyễn Không pháp sư là chủ trì của Thanh Hải Ngạc Khắc Sấm tự, năm đó Sử Tư Minh trú quân ở Thanh Hải, cùng với lão kết giao, Huyễn Không rất thích trí thông minh của Sử Triêu Anh, từng thu nhận nàng ta làm kí danh đệ tử, bất quá loại quan hệ sư đồ này chỉ là một loại “kết duyên” của Phật môn mà thôi, không giống như sư phụ truyền thụ võ nghệ thông thường, hơn nữa Sử Triêu Anh năm đó hãy còn nhỏ, Huyễn Không mặc dù võ công bất phàm, nhưng nàng cũng không theo lão học võ công. Toàn bộ bản lĩnh của nàng đều là sau này theo học Tân Chỉ Cô mà thành, mặc dù như vậy, song Huyễn Không cũng rất thương yêu nàng ta, mấy năm trước, khi Sử Triêu Nghĩa mưu khởi binh tác loạn, Huyễn Không còn đã từng đến gặp nàng. Lần đó Sử Triêu Anh bắt sống được Đoàn Khắc Tà cũng là nhờ có lão trợ lực.

Tinh Tinh Nhi cùng với Huyễn Không pháp sư cũng là chỗ quen biết cũ, nhưng giao tình không tính là thâm sâu. Nghe xong lời của Sử Triêu Anh, trong lòng hắn thầm vui mừng, “Ta đang khổ sở không có nơi để nương náu, Linh Thứu thượng nhân vốn cùng ta có chút giao tình, nhưng lão lần đó bị Tân Chỉ Cô đánh bại, dĩ nhiên là không muốn cùng với sư huynh ta đối địch, xem ra hơn nửa phần là sẽ không thu nhận giúp đỡ ta. Huyễn Không pháp sư võ công khá cao, lão còn có mấy sư huynh đệ, bản lĩnh công tương đương với lão, chốn trong chùa của lão, đúng là quá tốt rồi. Sử Triêu Anh tuy là quỷ kế đa đoan, nhưng chỉ cần ta nắm chắc được tên tiểu tử này trong tay, thì thách ả cũng không dám gia hại ta”.

Sử Triêu Anh nhìn thần sắc của hắn, biết hắn đã nguyện ý thì nghĩ thầm, “Ta chịu lão khỉ già nhà ngươi chọc tức đã đủ rồi, ta cũng phải trả thù ngươi một chút”. Lập tức nàng bảo:

“Tinh Tinh thúc thúc, tiểu tử này ta và thúc có thể cùng nhau trông giữ, nhưng chúng ta đồng hành một đường, thúc phải nghe theo ta một việc”.

Tinh Tinh Nhi hỏi:

“À, ngươi còn có điều kiện gì nữa?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Chúng ta ba người trên đường đi đủ để đóng giả làm một gia đình, xin ủy khuất thúc thúc một chút, thúc thúc đóng giả làm gia nô của chúng ta được không”.

Tinh Tinh Nhi nhảy dựng lên nói:

“Cái gì? Ngươi muốn ta làm người hầu nghe ngươi sai khiến à? Vì sao không thể làm trượng phu được? Không phải vậy thì cũng có thể đóng làm cha con”.

Sử Triêu Anh giải thích:

“Ta đã có nói vì sao không thể cùng thúc đóng giả làm vợ chồng rồi. Đóng giả làm cha con ư? Thúc so với ta tướng mạo kém nhau quá xa, thúc lấy gương mà soi xem, xem mình giống thứ gì? Cho nên thân phận thích hợp nhất với thúc chính là đóng giả làm gia nô”.

Tinh Tinh Nhi “hừ” một tiếng, còn chưa đáp lời thì Sử Triêu Anh lại nói:

“Tiểu tử này đã uống Tô Cốt Tán của ta, chỉ có ta mới có giải dược. Thúc nếu muốn ném ta sang một bên, một mình bắt hắn đi, không quá một tháng, hắn sẽ không bệnh tật gì mà chết. Tinh Tinh thúc thúc, ta sợ sư phụ ta giết, thúc sợ sư huynh thúc giết, chúng ta đều có bụng dạ như nhau, chính là phải bắt tên tiểu tử này làm con tin, làm thành hộ phù, thúc chịu một chút ủy khuất, đây cũng đều là chuyện có lợi cho cả hai bên”.

Tinh Tinh Nhi cười ha hả nói:

“Được, Mưu phu nhân, ngươi cũng thực sự có thủ đoạn, ta theo lời ngươi là được. Chỉ là tên tiểu tử này, hắn sẽ đóng giả làm gì?Có ta cùng ngươi một chỗ, ngươi có còn muốn hắn đóng làm trượng phu của ngươi nữa không?”

Sử Triêu Anh nói:

“Hắn làm đệ đệ câm của ta, đến phía trước ngủ trọ, trước hết thúc có thể điểm vào “Ách huyệt” của hắn. Thúc bây giờ đóng làm gia nô chăm sóc hắn, cùng hắn đồng hành. Như vậy, thúc có thể đã yên tâm được rồi chứ?”

Tinh Tinh Nhu thứ nhất cũng sợ một khi đã tách ra, Sử Triêu Anh hủy mất giải dược, hại chết Đoàn Khắc Tà đối với hắn cũng không có chỗ nào tốt, thứ hai hắn cũng phải dựa vào Sử Triêu Anh mà nương nhờ Huyễn Không pháp sư. Lập tức hắn chuyển sang lấy lòng Sử Triêu Anh mà đáp:

“Được được, Mưu phu nhân, chúng ta lấy nghĩa khí đối nghĩa khí. Mưu Thế Kiệt khi sinh tiền là tri kỷ của ta, ta vì ngươi mà chịu một chút ủy khuất cũng không tính toán làm gì. Mối giao dịch này, như vậy là đã định đoạt!”

Nói xong, hắn liền nhấc Đoàn Khắc Tà lên lưng, ha hả cười bảo:

“Hảo tiểu tử, nhị sư huynh đối đãi với ngươi cũng rất không tệ đó, ngươi nhiều lần nhục mạ ta, ta bây giờ lại còn nguyện ý hầu hạ ngươi đó!”

Đoàn Khắc Tà rơi vào tay Tinh Tinh Nhi, tất nhiên là vô cùng tức giận, nhưng chàng chuyển ý nghĩ, dù sao cũng đã không thể thoát được, có Tinh Tinh Nhi đồng hành, như vậy so với cùng một mình Sử Triêu Anh thì còn tốt hơn nhiều lắm, ít nhất là sẽ tránh khỏi bị Sử Triêu Anh dây dưa, như vậy đây cũng không phải là chuyện không may. Vừa nghĩ như vậy, tức thì chàng cũng thấy bình tĩnh nhẹ nhõm, quyết ý nghe theo số mệnh ông trời sắp đặt.

* * * * *

Những người đi tìm kiếm Đoàn Khắc Tà chia ra làm ba đường, Sở Bình Nguyên đi chính là đường phía tây, phương hướng này thực sự vốn là đúng, thế nhưng vì thất mã của y kém hơn thất mã của Sử Triêu Anh, khoảng cách song phương ngày một xa, cho đến ngày thứ ba y mới đi ra khỏi Phục Ngưu sơn. Ở dưới chân núi thì gặp được một tiều phu, Sở Bình Nguyên liền hỏi thăm lão, trùng hợp tiều phu đó vào buổi sáng sớm hôm nay thì thấy đoàn người Sử Triêu Anh xuống núi. Lão thấy một con tinh tinh lớn cõng một người chạy đuổi theo một thiếu nữ cưỡi ngựa thì lấy làm kinh ngạc vô cùng. Sở Bình Nguyên từ tin tức mà tiều phu cung cấp cho, đoán ngay con tinh tinh lớn kia nhất định chính là Tinh Tinh Nhi không nghi ngờ, thế nên y càng lo lắng.

Một ngày, Sở Bình Nguyên đang dọc theo đường mòn dưới chân núi Kỳ Sơn nhằm phía trước mà đi, chợt thấy phía trước có hai thất mã đang chạy rất nhanh, trên lưng ngựa là hai kỵ sĩ mặc trang phục của người Hồ.

Sở Bình Nguyên giục ngựa đuổi theo một hồi, bóng lưng của hai kỵ sĩ kia ngày càng thấy rõ ràng hơn. Sở Bình Nguyên không khỏi vừa mừng vừa ngạc nhiên, nguyên lai hai người Hồ này chính là thủ hạ của Vũ Văn Hồng Nghê, cũng chính là hai tên người Hồ hôm trước đã trộm ngựa của Đoàn Khắc Tà. Sở Bình Nguyên trong lòng thầm nghĩ, “Sử Triêu Anh từng cực lực lung lạc Tiểu Nghê Tử. Nói không chừng bây giờ ả cũng đến nương nhờ vào nàng”. Y đang muốn phi ngựa đuổi lên để hướng hai tên kia mà hỏi thăm tin tức của Vũ Văn Hồng Nghê, chợt nghe thấy tiếng lạc ngựa kêu vang, sau lưng lại có hai tên người Hồ cưỡi ngựa phóng đến. Kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng mặc trang phục của người Hồ, một người là thiếu niên chừng hai mươi tuổi y phục hoa lệ, tựa như là một quý gia công tử, còn một người là trung niên hán tử thô hào, đường như là tùy tòng của gã.

Hai tên gia đinh của Vũ Văn Hồng Nghê ở phía trước vội vàng hoảng hốt ra roi thúc ngựa chạy nhanh, thiếu niên phía sau thì quát to:

“Còn không dừng lại cho ta!”

Hai tên phía trước nghe thấy y quát thì càng phi nhanh hơn.

Thiết niên giận dữ nói:

“Có lý đâu như vậy, đám cả gan cãi lệnh ta!”

“Chát, chát”, quất hai roi, gã thúc ngựa phóng như bay đuổi theo.

Sở Bình Nguyên nghĩ bụng, “Nguyên lai đây không phải là một bọn. Tiểu tử này dám hô quát thủ hạ của Vũ Văn Hồng, chắc là một nhân vật có lai đầu rất lớn ở Hồi tộc”. Lập tức y cũng ra roi thúc ngựa, theo sau đuổi tới.

Chạy đến bìa rừng, chỉ nghe trong rừng mơ hồ có tiếng ồn ào, âm thanh của thiếu niên tức giận vang lên:

“Hai tên nô tài các ngươi, các ngươi ăn tim cọp hay là gan báo, nói nhanh, tiểu thơ nhà các ngươi bây giờ đang ở đâu? Bằng không, ta sẽ lấy mạng các ngươi!”

Hai tên gia đinh kia đáp:

“Chúng ta thà rơi đầu chứ quyết không thể mang nơi ở của tiểu thư ra nói cho nhà ngươi biết!”

Thiết niên mặc trang phục người Hồ giận dữ quát:

“Lý đâu như vậy, hai tên nô tài các ngươi, phản rồi, phản rồi!”

Tức thì hai tên gia đinh đồng thời lớn tiếng hét lên:

“Không sai, chúng ta là nô tài, nhưng chúng ta là nô tài của tiểu thơ chứ không phải nô tài của Hồi tộc các ngươi!”

Thiếu niên mặc trang phục người Hồ lại quát to:

“Phản rồi, phản rồi! Bắt hai tên nô tài này cho ta!”

Hai gia đinh kia đột nhiên nhào qua, tên thiếu niên cười lạnh bảo:

“Các ngươi còn không xứng cùng ta động thủ!”

Chỉ thấy hắn chuyển thân một cái, hai gia đinh đã nhào vào khoảng không, lao lên phía trước mười mấy bước. Sở Bình Nguyên nhìn lén thân pháp của hắn cũng không khỏi ngầm kinh hãi.

Hán tử thô hào kia quát:

“Nằm xuống!”

Hắn nhân cơ hội bọn họ cước bộ chưa ổn định, liền chân trái móc lên, hữu chưởng bổ ra, một tên gia đinh thì ngã chổng bón vó lên trời, tên gia đinh còn lại thì bị chưởng lực của hắn bổ tới đến còng xuống một nửa, khom lưng ôm bụng không sao đứng thẳng lại được.

Thiếu niên trang phục người Hồ cười lạnh bảo:

“Biết lợi hai chưa? Các ngươi muốn tìm cái chết, ta còn phải chậm rãi tiêu khiển các ngươi mới được! Cây roi ngựa này của ta có thể đánh cho các ngươi da tan thịt nát, xem các ngươi có nói hay không!”

Sở Bình Nguyên mới đầu vốn không muốn nhúng tay, nhưng sau khi nghe bọn họ nói chuyện thì y cũng không khỏi bừng bừng nổi giân, tức thời phi ra quát:

“Ngươi bằng vào cái gì mà khi phụ người khác?”

Tên thiếu niên kia kia thấy trong rừng đột nhiên chạy ra một ngươi, thì giật mình kinh ngạc quát to:

“Ngươi là ai? dám đến đây xen vào chuyện người khác”.

Hắn vút một roi nhằm Sở Bình Nguyên đánh tới.

Sở Bình Nguyên quát:

“Xéo ngay!”

Tả thủ huơ lên, muốn đoạt lấy roi ngựa của hắn, nào ngờ tên thiếu niên tiên pháp cũng rất tinh kì, cây roi uốn một vòng, múa lượn như rồng, từ phương vị Sở Bình Nguyên không ngờ trước mà đánh tới. Sở Bình Nguyên dùng thế “Bàn Long Nhiễu Bộ”, trong lúc nguy cấp biến chưởng thành chỉ, “bặc” một tiếng, liền bắn được roi ngựa của hắn ra, thế nhưng một mảnh y phục của y cũng đã bị ngọn roi quét qua xé rách mất mảnh nhỏ.

Hán tử thô hào xông lên nhào tới, nói rằng:

“Tiểu vương gia, không cần vì tên xú man tử này mà tức giận, để nô tài thay người thu thập hắn!”

Tên Tiểu vương chợt hô:

“Ất Tân, cẩn thận!”

Sở Bình Nguyên dùng tay không tiếp hắn một chiêu, hắn cũng đã nhìn ra võ công của Sở Bình Nguyên thật sự không tầm thường.

Ất Tân là dũng sĩ trứ danh của Hồi tộc nhưng đối với tạo nghệ của võ học thượng thừa, hắn hoàn toàn không có gì cao thâm, hắn thấy Sở Bình Nguyên bị tiểu chủ nhân quất một roi xé rách y phục thì căn bản không thèm đặt Sở Bình Nguyên vào trong mắt.

Sở Bình Nguyên lại nhân sơ hở đó, cho hắn nhào đến trước người, đột nhiên hoành chưởng như đao nhằm khuỷu tay hắn chém xuống. Ất Tân tinh thông tuyệt kỹ đánh vật, tay phải trúng chưởng, cánh tay trái lại cong lại vòng qua người Sở Bình Nguyên, ôm y nhấc lên. Tay phải hắn đau như bị đao cắt, nhưng hắn da dầy thịt cứng cho nên cũng còn khả dĩ chịu được.

Ất Tân cười ha hả nói:

“Xú man tử này bất quá... ai da!”

Nguyên lai đúng vào lúc này, Sở Bình Nguyên đã dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai, trở tay chụp lại mạch môn hắn, xoay tròn như cơn lốc, không chờ tên Tiểu vương gia xông lên, y đã dùng thủ pháp “Đại Suất Bi thủ” ném Ất Tân ra ngoài mấy trượng, vừa vặn nặng nề rơi xuống một bụi gai rậm. Ất Tân tay khoa chân giãy, y phục da thịt đều bị gai rậm đâm móc, trong lúc gấp gáp làm sao có thể giãy dụa ra được? Tên Tiểu vương gia quát:

“Tên người Hán nhà ngươi, thật to gan lắm! Ngươi có biết ta là ai không, Hoàng thượng của các ngươi thấy ta cũng còn phải lễ kính ba phần, ngươi lại dám mạo phạm ta. Hắc, hắc, ngươi muốn cướp tài vật, ta thực sự có thể cho ngươi vài lượng bạc, hoặc là không bằng ngươi đi theo ta”.

Hắn không biết Sở Bình Nguyên vì sao mà đến, chỉ nghĩ y là cường đạo muốn chặn đường cướp của.

Sở Bình Nguyên cười lạnh đáp:

“Bất kể ngươi là ai, người khác sợ ngươi, chứ ta thì đừng hòng sợ ngươi. Ngươi ỷ thế hiếp người, ta thấy không hợp mắt!”

Tên Tiểu vương gia “hừ” một tiếng, trên mặt lộ vẻ khinh miệt, hắn nói:

“Sư Đà Quốc là thuộc quốc của chúng ta, hai tên nô tài này là tiện dân dưới sự cai quản của chúng ta, quyền sinh sát là trong tay ta, ngươi lại trách ta là ỷ thế hiếp người, điều này thực sự là quá buồn cười rồi!”

Sở Bình Nguyên giận dữ mắng:

“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại. Ta không cần biết chủ tử các ngươi là cái thứ gì, ta chỉ biết bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi dám khi phụ bọn họ, ta sẽ làm cho ngươi cười mà không được! Ta bảo ngươi xéo ngay, ngươi có nghe thấy không?”

Tên Tiểu vương gia kia cười lạnh nói:

“Ngươi và bọn chúng là bằng hữu à? Hắc, hắc, đây thực sự là tự cam hạ mình làm hạ lưu, hừ, ta minh bạch rồi, chỉ sợ Vũ Văn cô nương mới là bằng hữu của ngươi phải không?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Thế thì sao nào? Hãy bớt nói sàm đi, xéo ngay!”

Tên Tiểu vương gia đầy lòng đố kỵ, hắn cười lạnh nói:

“Thảo nào nàng vẫn cứ mãi né tránh ta. Hừ, hảo tiểu tử. Ta muốn lấy mạng ngươi!”

Lửa đố kỵ trong lòng hắn bùng dậy, man tính phát tác, hắn vốn đối với Sở Bình Nguyên còn có chút kiêng kỵ, nhưng lúc này đã bị phẫn nộ che mờ mắt, không còn nghĩ ba bảy hai mốt gì nữa, “vút”, một roi lại nhằm liền Sở Bình Nguyên đánh tới!

Sở Bình Nguyên lúc này đã có phòng bị, sao có thể để cho hắn đánh trúng, y xoay bàn chân, quay một vòng, tên Tiểu vương gia thừa dịp y còn chưa đặt chân vững, liền cấp tốc quất ra ba roi “Hồi Phong Quyển Tảo”, một tầng tiên ảnh cuốn lên, hướng Sở Bình Nguyên mãnh liệt quét đến. Sở Bình Nguyên thấy hắn cao cường như vậy, thì cũng không dám khinh địch, liền xuất bảo đao ra, quát:

“Ngươi là chủ tử cũng được, nô tài cũng được, nơi này là đất của người Hán, không thể để cho ngươi hành hung, cho ngươi biểu lộ uy phong Hồi Quốc của ngươi. Xem đao!”

Ngay lập tức lúc đó, Sở Bình Nguyên một hơi chém ra sáu sáu ba mươi sáu đao. Đao quang chớp múa, tiên ảnh tung bay, song phương đều ra tay nhanh đến cực điểm. Trong đao quang tiên ảnh chỉ nghe được tiếng chát chát vang lên. Trên lưng của Sở Bình Nguyên đã trúng hai roi, nhưng cây roi của Tiểu vương gia kia cũng bị y chém mất ba đoạn, ngắn đi hơn một thước.

Trên lưng Sở Bình Nguyên nổi lên hai vệt máu. Hai tên gia đinh của Vũ Văn Hồng Nghê kêu lên:

“Sở tướng công, ngươi đại nhân đại nghĩa, chúng ta cảm kích vô cùng. Chúng ta vì tiểu thư mà chết cũng đáng, ngươi không cần liều mạng vì chúng ta”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Không đáng ngại”.

Y đột nhiên quát mạnh:

“Được, ta ngươi đấu tiếp!”

Y lại chém ra ba mươi sáu đao, đao nọ nối tiếp đao kia, tựa như cuồng phong bạo vũ. Cây roi của Tiểu vương gia sau khi bị chém mất hơn một thước, uy lực của trường tiên giảm đi vài phần, cho nên hắn cũng không thể ra tay như ý giống vừa rồi được, rốt cuộc cũng không đánh được Sở Bình Nguyên nữa.

Khoái đao pháp của Sở Bình Nguyên vốn lấy ba mươi sáu đao làm thành một lộ, sau ba mươi sáu đao lần thứ hai, cây roi của Tiểu vương gia không còn đánh trúng y mà lại bị y chặt thêm bốn đoạn, trước sau bị chặt đi mất hơn ba thước.

Sở Bình Nguyên một thoáng cũng không ngừng, chỉ là đổi hơi một cái, ba mươi sáu đao lần thứ ba lại chém ra, lần này y càng chiếm lấy thượng phong, đã bao phủ Tiểu vương gia dưới vòng đao quang.

Trường tiên càng bị chém càng ngắn, càng ngắn nhưng lại càng khó tránh khỏi bị lưỡi đao chém trúng, ba mươi sáu đao lúc này, cơ hồ trong mỗi đao đều lại nối tiếp một đao, chém trường tiên từng tấc từng tấc một ngắn đi.

Trong nháy mắt, ba mươi sáu đao lần thứ ba đã chém xong, cây roi trên tay Tiểu vương gia đã không còn dài đến một thước. Sở Bình Nguyên quát to:

“Còn không buông tay sao?”

Y hoành đao chuyển sống đao ra, một đao bổ xuống, đánh trúng cổ tay Tiểu vương gia, xương cổ tay cũng bị chém gãy một rẻ, đoạn roi bị chém ngắn đương nhiên cũng rời tay bay ra. Đây là Sở Bình Nguyên còn không muốn triều đình phải xảy ra chuyện, bằng không nếu là dùng lưỡi đao chém xuống, cổ tay của Tiểu vương gia tất nhiên sẽ rời khỏi thân thể rồi.

Sở Bình Nguyên tra đao trở lại bao, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi còn muốn đánh nữa không?”

Tiểu vương gia kia sắc mặt xám xanh, hắn gườm gườm nhìn Sở Bình Nguyên một chặp, một lời không nói rồi quay mình đi luôn. Lúc này tên tùy tùng Ất Tân mới giãy dụa bò khỏi bụi gai rậm, hắn còn hồ đồ hỏi:

“Tiểu vương gia, người không xử trí hai tên nô tài này sao?”

Tiểu vương gia tát bốp cho hắn một cái bạt tai rồi quát:

“Nhanh nhanh lên ngựa”.

Ất Tân không hiểu ra làm sao cả, chỉ ấm ức nói:

“Người không đánh hai tên nô tài kia, thế nào lại còn đánh ta?”

Hai tên gia đinh của Vũ Văn Hồng Nghê kêu lên:

“Sở tướng công, không để cho bọn chúng đi tiện nghi như vậy, bọn chúng giết chết thất mã của chúng ta...”

Sở Bình Nguyên đột nhiên tỉnh ra:

“Không sai, phải bắt bọn chúng để thất mã lại”.

Thế nhưng y chậm mất một bước, Tiểu vương gia đã phi thân lên ngựa, Ất Tân có ngu ngốc thì lúc này cũng biết chủ nhân hắn đã thua, vội vàng theo chân nhảy lên ngựa.

Hai thất mã đều là chiến mã trải qua huấn luyện đã lâu, chủ nhân mới nhảy lên thì liền phi ra khỏi rừng cây. Sở Bình Nguyên cười bảo:

“Tiểu vương gia này bị gãy mất một rẻ xương cổ tay, tối thiểu thì hắn cũng phất một tháng mới có thể dùng đến roi được. Để cho hắn đi thôi, giúp các ngươi trị thương quan trọng hơn”.

Hai gia đinh của Vũ Văn Hồng Nghê toàn thân chi chít vết thương, máu tươi đầm đìa, may mắn đều chỉ là ngoại thương, trông thì rất đáng sợ, nhưng thật ra không đáng ngại lắm. Sở Bình Nguyên lấy kim sang dược thượng hảo mang theo giúp bọ họ đắp vết thương, máu liền ngừng chảy ngay lập tức.

Hai gia đinh kia cảm thấy rất ngỡ ngàng, không nhịn được liền hỏi:

“Sở đại hiệp, tiểu thư chúng ta muốn giết ngươi báo cừu, chúng ta đã từng phụng mệnh của tiểu thư vây công ngươi, vì sao ngươi lại lấy đức báo oán?”

Sở Bình Nguyên cười bảo:

“Ta cùng với tiểu thư các ngươi thực ra hoàn toàn không có cừu hận gì, chuyện xẩy ra năm đó, tưởng rằng các ngươi chắc cũng đã biết, nếu như truy cứu tội phạm đầu sỏ, thì cha của nàng là chết trong tay người Hồi tộc đó”.

Hai gia đinh này từng vô số lần bị người Hồi tộc lăng nhục, nghe y nói lời này, bọn họ đều gật đầu nói rằng:

“Không sai. Tiểu thư của chúng ta nhất thời không rõ đạo lý này, đã trách nhầm ngươi”.

Sở Bình Nguyên hỏi:

“Hồi tộc Tiểu vương gia có phải là muốn bức hôn tiểu thư các ngươi không? Đây là chuyện gì vậy?”

Hai gia đinh kia thở dài đáp:

“Nói ra thì cũng là bất hạnh của tiểu thư chúng ta. Cha của tên tiểu cẩu tử đó chính là thúc phụ của Khả Hãn Hồi tộc, tên gọi Thác Bạt Xích, làm chức Đại nguyên soái binh mã Hồi tộc, chính là người có quyền thế cao nhất trong Hồi tộc. Tên tiểu cẩu tử này gọi là Thác Bạt Nguyên, hai năm trước tiểu thư của chúng tôi đi săn bắn, không may ngộ thương phải hắn, sau đó, hắn cứ một mực quấn riết không buông, muốn cưới tiểu thư chúng tôi làm phi tử của hắn. Tiểu thư chúng tôi lấy cớ là theo phong tục của Sư Đà Quốc, có phụ cừu mà chưa báo thì không thể thành hôn, cho nên mới kèo dài được đến giờ. Năm nay Đại Đường thỉnh Hồi tộc xuất binh hỗ trợ bình loạn, tên tiểu cẩu tử này tiến cử mẫu cữu của tiểu thơ chúng tôi làm nhất lộ tướng quân, nói là để cho mẫu cữu của người đến Trường An thì sẽ không khó báo cừu cho người. Hắn cũng lấy lý do đó lại cưỡng bức tiểu thư chúng tôi phải trước tiên mặc hiếu phục mà quá môn trước, chờ sau khi phụ cừu báo xong thì sẽ thoát hiếu thành hôn. Tiểu thư của chúng tôi không nguyện chịu bức bách của hắn, liền nói rõ muốn tự mình báo cừu, cho nên cũng mang theo chúng tôi đến Đại Đường”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Nguyên lai nàng tìm ta báo thù cũng còn có một nguyên nhân này bên trong nữa”.

Hai gia đinh kia tiếp tục kể:

“Không ngờ tên tiểu cẩu tử này cũng đuổi theo, hắn muốn phải bắt tiểu thư trở về mới thôi. Tiểu thư của chúng tôi nghe được phong thanh, không dám quay về nước, cũng không dám đến Trường An gặp mặt mẫu cữu. Người cho chúng tôi chia thành mấy đường để tên cẩu tử kia không sao nắm bắt được hành tung của người. Chúng tôi hai người đi một đường, không may lại gặp tai tinh. Sở đại hiệp, lần này thực sự là nhờ có ngài”.

Sở Bình Nguyên liền vội vàng hỏi:

“Tiểu thư của các người đã đi đâu. Ta nhất định phải đi gặp nàng một lần”.

Hai tên gia đinh nhìn nhau, một hồi lâu rồi dứt khoát nói:

“Sở đại hiệp, ngài có ơn cứu mạng đối với chúng tôi, chúng tôi cũng tin ngài đối với tiểu thư không có gì ác ý. Được, chúng tôi sẽ nói thật cho ngài hay!”

Gia đinh kia tiếp tục nói:

“Tiểu thơ muốn chạy đến nương nhờ Tát Ba Vương Công ở Y Khắc Chiêu Minh. Tát Ba Vương Công là người đã từng cùng với chủ nhân chúng tôi uống máu ăn thề kết thành huynh đệ, ông ta có một con gái bằng tuổi tiểu thư chúng tôi, hai người cũng thân nhau như tỷ muội. Mấy năm trước, sau khi chỗ chúng tôi bị quân đội Hồi tộc chiếm lĩnh, hai cha con họ từng qua một lần, Vương Công thương xót tiểu thư chúng tôi nước mất nhà tan, muốn đón tiểu thư đến chỗ của ông ta, cùng làm bạn với con gái. Lúc đó còn chưa có phát sinh ra chuyện tiểu thư bị tên tiểu cẩu tử bức hôn, Hồi tộc lại đang trọng dụng mẫu cữu của người, tiểu thư không muốn rời xa quê hương, cho nên chỉ đành đa tạ hảo ý của bọn họ. Hỡi ôi, nếu như sớm biết có chuyện ngày hôm nay, lúc đó bỏ đi thì sớm đã tránh được một tràng tai họa”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Vậy bây giờ xảy ra chuyện Tiểu vương gia Hồi tộc bức hôn, bọn họ có chịu thu nhận và giúp đỡ hay không?”

Sở Bình Nguyên thuở nhỏ đã theo phụ thân đi sứ sang Sư Đà Quốc, đã từng đi qua Y Khắc Chiêu Minh, mơ hồ còn nhớ rõ địa phương đó. Trong lòng y nghĩ thầm, “Sử Triêu Anh vị tất đã biết chỗ ở của Tiểu Nghê Tử. Bất quá biển người mênh mông, đã không biết được tin tức của Đoàn Khắc Tà, chi bằng trước tiên di gặp Tiểu Nghê Tử một lần. Nàng ta cũng thật đáng thương, nói không chừng ta cũng có thể trợ giúp cho nàng, hóa giải mới cừu thù mơ mơ hồ hồ này”. Thế là, sau khi chia tay hai tên gia đinh, Sở Bình Nguyên lại một người một ngựa thẳng hướng tây mà đi.

Y Khắc Chiêu Minh nằm ở phía tây Kỳ Liên Sơn, chiếm một vùng thảo nguyên rộng lớn có phương viên đến gần ngàn dặm. Sở Bình Nguyên đi mất hơn một tháng, suốt đường vô sự, cuối cùng cũng đã vòng qua được Kỳ Liên Sơn đến Y Khắc Chiêu Minh.

Y Khắc Chiêu Minh còn là một bộ lạc mục dân nguyên thủy, mục dân cư trú vô định, Vương Công của bọn họ cũng không có một cung điện cố định, mà là dùng trướng mạc làm nhà, tùy ý có thể lưu động. Bình thường khi truyền chính lệnh thì hành nhân (chức quan) do Vương Công ủy phái sẽ dùng khoái mã phi đến tứ phía thông báo.

Trên thảo nguyên thường thường vài ngày không thấy một bóng người, không gặp người thì cũng không biết Vương Công ở chỗ nào.

Sở Bình Nguyên trước đó thật không lường đến khó khăn này, nhưng y hoàn toàn không nản chí, vẫn trên đại thảo nguyên tìm kiếm khắp nơi. Một ngày y đang giục ngựa đi thì chợt nghe thấy tiếng lạc ngựa vang vang, có một đội lạc đà xuất hiện trên thảo nguyên đang muốn hỏi thăm bọn họ, thì thấy đi đầu có vài người cưỡi khoái mã truy đuổi nhau, có hai kỵ mã chạy qua bên cạnh y, người cưỡi ngựa phía sau đột nhiên vung roi ngựa đánh tới, y vung roi là để đánh tên đồng bạn ở phía trước. Nhưng người phía trước kỵ thuật rất giỏi, thất mã vừa vặn sát đến thất mã của Sở Bình Nguyên mà phóng qua, một roi đó không đánh trúng y lại đánh trúng ngay Sở Bình Nguyên.

Mấy kỵ mã sau lưng đều là đám người trẻ tuổi, có nam có nữ, ầm ầm cười lớn, có một thanh niên hát rằng:

“’Chàng trai trẻ ngựa chạy phi nhanh thật, Cô nương roi da, roi đánh thật hung. Nhằm mình lang quân đánh, hỏi biết lòng ai đau?’ Ai da, đánh nhẹ thôi, ta chỉ sợ hắn sẽ chạy biệt như là ngọn gió mất”.

Sở Bình Nguyên lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, nguyên lai người dùng roi đánh y là một nữ lang mỹ mạo, nữ nang đó đỏ hồng cả mặt, nói rằng:

“Vị đại ca này, ta không phải cố tình đánh huynh”.

Rồi nàng quay đầu lại mắng:

“Đáng ghét, hiện tại chưa phải là trò ‘điêu dương’, ngươi sao lại nói vớ nói vẩn? Bài ca đó ngươi cứ để dành đêm nay hát cho Cách cách nghe”.

Thanh niên vừa xướng ca cười bảo:

“Ngươi còn không chịu nghe ta ca, trước mặt Bối cách cách ta sao còn dám hát chứ?”

“Điêu dương” là một loại phong tục của các dân tộc du mục, là một loại hình thức ba gồm “kỵ thuật” và “cầu ái”. Mỗi năm, vào thời điểm tết năm mới hoặc là “đoàn viên tiết” (ngày mười lăm tháng tám) thì cử hành. Thanh niên nam nữ, cưỡi trên tuấn mã, nam phi trước, nữ đuổi theo sau, nam để cho nữ đuổi kịp thì sẽ mặc cho nữ dùng roi mà đánh. Xem ra rất là chịu thiệt thòi, thế nhưng trong đêm cuồng hoan, có rất nhiều chàng trai còn không có được cô nương đánh cho. Nguyên lai roi da của các cô nương cũng không phải là đánh loạn, mà bọn họ chỉ đánh người mình âu yếm. Có bài thơ “Trúc chi từ” viết rằng:

Thu dạ ô lô quản,

Ca thanh biến thảo nguyên.

Cô nương kỵ tuấn mã,

Trường tiên đả sở hoan.

Dịch thơ:

Đêm thu kèn lá thổi,

Tiếng ca động thảo nguyên.

Cô nương cưỡi ngựa đuổi,

Roi dài gửi tình riêng.

chính là dùng để miêu tả phong tục này vậy.

Sở Bình Nguyên biết phong tục này, bèn nói:

“A, nguyên đêm nay là đoàn viên tiết sao?”

Y đi đã được hơn một tháng, quả thực là không còn nhớ được ngày với tháng nữa. Nhưng “Điêu Dương” chỉ có tết năm mới với “Đoàn viên tiết” mới cử hành, bây giờ không phải tết năm mới thì nhất định là “Đoàn viên tiết” rồi.

Chàng trai vừa xướng ca hỏi:

“Vị ca ca này, xem trang phục của huynh thì huynh không phải là người trong tộc của chúng tôi đúng không? Huynh từ đâu đến?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Tôi là người Hán từ phương nam đến”.

Khi còn nhỏ y đã qua Y Khắc Chiêu Minh, tuy nhiên chỉ là đi qua đường, chưa từng dừng lại, nhưng cũng biết người bộ tộc này rất hiếu khách, quyết không vì y là người Hán mà có điều kỳ thị.

Chàng trai kia nói:

“À, thảo nào huynh không biết. Đêm nay Tát Vương Công cử hành lễ “Điêu Dương”, muốn những người trẻ tuổi bọn ta đều đến chỗ của người vui chơi. Nghe nói là người có ý tuyển nữ tế cho Bối cách cách nữa”.

Bên cạnh có một người sợ y không hiểu bèn giải thích thêm:

“Chúng ta tôn xưng con gái của Vương Công là Cách cách, Hương Bối là con gái duy nhất của Tát Ba Vương Công”.

Cô nương đánh nhầm Sở Bình Nguyên, trong lòng thật sự rất áy náy, nàng bảo:

“Đại ca người Hán, huynh làm khách nhân của chúng ta đi. Huynh có biết hát bài hát của chúng ta không? Ta sẽ dạy huynh hát”.

Nữ nhân trên thảo nguyên tính tình phóng khoáng, nàng ta biết chàng trai kia sẽ lại trêu chọc nàng, nhưng cũng không thèm quan tâm.

Sở Bình Nguyên cười bảo:

“Tôi đêm nay chính là muốn đến xem náo nhiệt, “Điêu Dương” thì tôi không tham gia. Nhưng bài ca của các người nghe rất hay, nếu cô chịu dạy ta, thì tốt quá rồi”.

Trong đám người vốn có một chàng trai âm thầm thích cô nương này, nay nghe thấy Sở Bình Nguyên bảo không tham gia trò “Điêu dương” thì y mới bỏ được khối đá trong lòng, cũng tiến lên dạy Sở Bình Nguyên xướng ca, suốt dọc đường tiếng ca vang vọng, cười nói huyên thuyên, thập phần cao hứng.

Hoàng hôn khi mặt trời lặn, trên thảo nguyên trăng non mới mọc, Sở Bình Nguyên theo đám người tiến vào một sơn cốc, sơn cốc là một khoảng bình địa rộng lớn, cỏ xanh như nệm, có một loại hoa dại không biết tên, đóa hoa nhỏ màu trắng hình như chiếc loa điểm xuyết trong lớp cỏ, dưới ánh trăng đưa mắt ngắm nhìn, tựa như trân châu được đính tên bức gấm xanh vậy.

Phía bên dựa vào núi có một trướng bồng, bên ngoài trướng đã đốt một đống lửa lớn ngoài trời, trên mặt cỏ đầy những nam nữ trẻ tuổi và ngựa của bọn họ, có người đã không biết từ nơi nào mang đến đủ loại nhạc khí, ca hát nhảy múa, từ mãi xa vẫn có thể nghe thấy. Cô nương kia cười bảo:

“Chúng ta đến thật đúng lúc, muộn một chút nữa là sẽ bị cản không xem được đấu vật”.

Ca múa, đấu vật, điêu dương là ba tiết mục chủ yếu của lễ hội “Đoàn viên tiết”.

Sở Bình Nguyên nghĩ bụng, “đúng là đi rách thiết hài không tìm thấy, đến khi tìm thấy chẳng phí công. Nguyên lai Tát Ba Vương Công lại ở chỗ này, không quá nửa ngày đường là đến được. Nếu như ta không được bọn họ đưa đi, tìm không được chỗ này, thì có lẽ lại vòng vo mãi trên thảo nguyên rộng lớn”.

Sở Bình Nguyên buộc ngựa rồi cùng với mọi người chen vào vòng bên trong. Cô nương kia nhỏ giọng bảo:

“Huynh xem, Bối Hương cách cách của chúng ta có đẹp hay không? Đó, ở bên kia kìa. Đúng rồi, huynh nhìn đi. Người nhiều tuổi chính là Tát Ba Vương Công của chúng ta đó”.

Phía trước, chính giữa trướng mạc là Tát Ba Vương Công và con gái ông đang ngồi, Sở Bình Nguyên tập trung hết tinh thần nhìn qua, chỉ thấy Hương Bối cách cách khoác một bộ khinh sa [1], bạch y như tuyết, phong tư thanh nhã, quả thực là mỹ nhân nhi hiếm thấy.

Cô nương kia thấy y xuất thần như vậy thì khúc khích cười bảo:

“Đại ca người Hán, huynh cũng bị Cách cách của chúng ta mê mất rồi? Thế nhưng Cách cách của chúng ta không thể gả cho người Hán được”.

Nàng ta nào biết, hai mắt của Sở Bình Nguyên đang tìm kiếm Vũ Văn Hồng Nghê. Bên cạnh Hương Bối cách cách có mấy thị nữ, nhưng đều không phải là Vũ Văn Hồng Nghê.

Đúng là:

Đông người mỏi mắt nàng đâu thấy

Bỗng chốc quay đầu gặp dáng ai.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] 轻纱 tức Khinh sa: lụa mỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.