Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 23: Lê lạc an cô chết chắc rồi!





Ăn mặc đẹp một chút...

Lê Vãn Ca có dự cảm, Mộ Thừa Huyền nhất định có kế hoạch gì.

Có điều cô cũng không hỏi nhiều, mà rất thong dong gật đầu.

"Được, tôi nhất định trang điểm lộng lẫy, tuyệt đối không làm Mộ tổng mất mặt."

Mộ Thừa Huyền vốn không chú ý tới cô, thấy cô tự tin như vậy mới từ từ ngẩng đầu.

Nhạy bén mà phát hiện trên cổ cô có vết hằn rõ ràng.

"Cỏ sao vậy?"

"Cổ sao?"

Cô xoa cần cổ suýt bị Cố Mạn Mạn bẻ gãy tối mắt sâu xa mà dừng lại phía sau anh. qua, ảnh

Mộ Thừa Huyền không hiểu mà chau mày, quay người liền nhìn thấy Cố Mạn Mạn đang đi về phía anh.

"Thừa Huyền, chào buổi sáng!"

Cô ta giống như chưa có gì xảy ra, cười tươi mà ôm lấy cánh tay Mộ Thừa Huyền.

"Ăn sáng trước đi."

Anh lạnh lùng rút tay ra.

Lê Vãn Ca củi thấp đầu, không nói gì.

Cô tin rằng dựa vào ánh mắt lúc nãy của cô, Mộ Thừa


Huyền có lẽ đã hiểu hết.

Còn về việc anh có truy cứu hay không, thì không biết

rồi.

"Tối nay tôi bảo tài xế tới đón cô."

Anh sau khi nói xong với Lê Vẫn Ca thì đứng dậy rời đi.

Quả nhiên, không truy cứu.

Cô cười chát đắng, nhưng cũng không bất ngờ.

Xem ra, Cố Mạn Mạn ở trong lòng anh vẫn có vị trí nhất

định.

Muốn "xử lý" Cố Mạn Mạn, nắm bắt được toàn bộ trái tim của anh thì không hề dễ dàng như cô tưởng.

"Con trai tôi đã đi rồi con ngây ra đó làm gì, muốn lằng

lo cho ai xem?"

Lương Ngọc Nghi sau khi Mộ Thừa Huyền rời đi thì thái độ với Lê Vãn Ca càng thêm ác liệt.

Thậm chí cũng không để ý tới thân phận của mình mà nói rất khó nghe.

"Mộ phu nhân, tôi biết bà không thích tôi, có điều bà yên tâm, rồi sẽ có một ngày, bà sẽ thay đổi cách nhìn

với tôi."

Cô cười như không cười nhìn bà ta.

Rõ ràng là lời lấy lòng nhưng bà ta lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh, có loại cảm giác bị uy hiếp.

Bà ta tự nhiên cảm thấy lửa giận ngút trời, đang chuẩn bị phát tiết.

Cố Mạn Mạn lại kéo bà ta lại, lắc đầu với bà ta: "Mẹ nuôi, mẹ đừng tức giận, con thấy Lê tiểu thư vẫn là rất có thành ý."

"Hừ, cô ta có thể có thành ý gì, chẳng qua là có thành ý với tiền của Mộ gia mà thôi!"

Lê Văn Ca không nói gì, từ đầu tới cuối đều duy trì thái độ đúng mực,

"Lê tiểu thư, cô cũng biết, mẹ nuôi tôi sức khỏe không tốt, đặc biệt là thận, cần phải điều dưỡng tốt... Tôi nghe nói một nơi ở khu ngoại ô phía nam ngoài cùng của Bắc Thành có một vị thần y, cứ nửa năm chỉ kê một đơn thuốc, bất luận đối phương giàu nghèo, chỉ kê đơn cho người có lòng, cô nếu có thể xin được thuốc cho mẹ nuôi, thì tôi cũng tin phần thành ý này của cô."

Cố Mạn Mạn cười giảo hoạt.

Cái bẫy lớn thế này, cho dù cô có bản lĩnh lớn thế nào cũng không vượt qua được. Cô ta lại muốn xem thử, lần này Lê Vãn Ca sẽ xử lý thế nào.

Cô ta tự tin cho rằng, Lê Vãn Ca chắc chắn sẽ cự tuyệt, như vậy thì cô ta có thể thuận thế mà sỉ nhục cô một phen.

Ai biết được... Lê Văn Ca vậy mà lại gật đầu đồng ý.

"Tôi thử xem."

Lê Vãn Ca nói.

"Cô... cô canh canh sao? Đơn thuốc này không phải là loại người nào cũng có thể xin được đâu, thậm chí rất nhiều người căn bản không tìm được vị thần y đó."

Cố Mạn Mạn nghiến răng hỏi.


"Có thể xin được hay không, và không muốn đi xin là

hai khái niệm."

Lê Vãn Ca ngừng lại một lát, nhìn Lương Ngọc Nghi mà nói: "Cho dù kết quả thế nào, tôi nguyện liều hết sức thử một lần."

Lương Ngọc Nghi không nói gì, chỉ là vẻ mặt vẫn là có chút lay động.

Con người không phải là cỏ gỗ, Lê Vãn Ca đã nói đến mức này rồi thì bà ta cũng không thể không có chút cảm giác nào được.

Cố Mạn Mạn ở một bên nhìn thấy mắt hai người họ giao nhau, tức đến nắm chặt tay lại.

Đáng chết. Rõ ràng là muốn cô ta khó coi, kết quả lại khiến Lê Vãn Ca được mẽ.

Cô ta quyết tâm, nhất định phải giáo huấn cho cô ta một chút!

"Mami, hôm nay mẹ có thể chơi cùng Tiểu Bao không?"

Mộ Tiểu Bao nhìn thấy Lê Vãn Ca chuẩn bị ra khỏi nhà,

đáng thương mà đi theo cô.

Cậu nhóc này hôm nay không cần đi nhà trẻ, từ tối qua liền bắt đầu kỳ vọng muốn chơi cùng cô.

"Tiểu Bao ngoan, hôm nay mami có chút bận, đợi mami bận xong thì nhất định sẽ chơi với con, được không?"

Cô sau khi thay xong quần áo, ngồi xuống, xoa đầu Tiểu Bao, có chút áy náy mà nói.

Vì tương lai" càng tốt đẹp hơn, chỉ có thể tạm thời hy sinh "hiện tại".

"Được ạ, vậy mami đi đường cẩn thận, thuận lợi nhé!"

Tiểu Bao rất hiểu chuyện mà gật đầu, ôm lấy cổ của cô, hôn nhẹ lên trán cô: "Mami, thơm thơm."

"Ừ, thơm bảo bối."

Cô cũng không nỡ mà hôn lên trán Tiểu Bao.

Cố Mạn Mạn đứng trên ban công tầng hai, nhìn mãi cho đến khi xe của Lê Vãn Ca biến mất ngoài biệt thự, mới

từ từ lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.

Sau khi cúp máy, cô ta khoanh hai tay, cười u ám.

Lê Lạc An, cô chết chắc rồi!

"Cô giáo Cố, cô đang gọi điện cho ai vậy?"

Đột nhiên của bị đẩy ra, Cố Mạn Mạn hoàn toàn không ngờ Mộ Tiểu Bao sẽ tới.

Cô ta đầu tiên có chút hoảng loạn, nhưng vừa nhìn thấy cái thằng nhóc Mộ Tiểu Bao thì liền thở phào một hơi.

"Cô giáo Cố đang nói chuyện với bạn, Tiểu Bao vào đây lúc nào vậy? Sao không gõ cửa chú? Không ngoan chút nào."

"Xin lỗi, cô giáo Cố, Tiểu Bao biết sai rồi, cô tha lỗi cho Tiểu Bao được không?"

Cậu bé chu môi, kéo áo cô ta.

Hả, thằng nhóc này hôm nay sao đổi tính rồi, đột nhiên khách khí với cô ta vậy?

Điều này khiến tâm trạng của cô ta tốt lên, giống như nhìn thấy dáng vẻ làm mẹ kế của mình vậy.


"Tiểu Bao à, cô giáo Cố mới không nỡ giận con, cô giáo Cố thích con nhất, con nói xem... người con thích nhất có phải là cô không?"

"Tiểu Bao cũng thích cô giáo Cố!"

Mộ Tiểu bao nói dối trắng trợn.

"Thật sao?"

Mắt Cố Mạn Mạn sáng lên, vội vàng hỏi: "Vậy để cô giáo Cố làm mẹ của con, được không?"

Cô ta vẫn luôn cảm thấy, Mộ Thừa Huyền do dự không cưới cô ta là vì Mộ Tiểu Bao không chấp nhận cô ta.

Vì vậy lúc cô ta thấy thằng nhóc dính lấy người phụ nữ đó thì cô ta rất lo sợ.

Nếu Mộ Tiểu Bao đồng ý tiếp nhận cô ta, vậy thì không

phải là chứng tỏ ngày Mộ Thừa Huyền cưới cô ta không còn xa nữa?

"Cô giáo Cố muốn làm mami của Tiểu Bao, cũng không phải không được, chỉ là..."

Cậu bé xoa cằm, giống như ông cụ non mà vòng vo: "Tiểu Bao có một điều kiện."

"Điều kiện gì, chỉ cần con nói, cô giáo Cố nhất định đồng ý, là muốn đồ chơi hay là muốn đi đâu chơi?"

"Tiểu Bao muốn chơi điện thoại của cô giáo Cố."

Cậu bé chỉ điện thoại trong tay cô ta, vẻ mặt nghiêm

túc.

"Cái gì?"

Nụ cười của Cố Mạn Mạn cứng lại trên mặt.

Trong điện thoại của cô ta có quá nhiều bí mật, tất nhiên không thể tùy tiện đưa cho người khác.

"Được không ạ, cô giáo Cố, Tiểu Bao muốn dùng điện

thoại của cô xem hoạt hình, bà nội và daddy đều không cho Tiểu Bao xem hoạt hình..."

"Vậy sao..."

Cô ta do dự hai giây, mở khóa điện thoại, đưa cho Tiểu Bao: "Không sao, con chơi đi, cô giáo Cố tốt với con như vậy, con cũng phải tốt với cô đấy!"

Cô ta nghĩ, chỉ là một tên nhóc con thôi, chơi thì chơi,

có lẽ không sao.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.