CHƯƠNG 1001
“Vậy thì chúng ta nên làm cái gì đây?” Hạ Bảo Châu nhíu mày.
Tống Vy gõ vào tay lái: “Tự chúng ta điều tra thôi, một lát nữa đi tìm văn phòng thám tử.”
Trong vòng ba tháng, có làm sao chắc cũng sẽ điều tra ra.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi.”
Tống Vy ừ một tiếng.
Cả đường không ai nói chuyện, nửa tiếng đồng hồ sau đã đến bệnh viện.
Mặc dù không phải là bệnh viện ngày hôm qua Tống Vy đến khám, nhưng nó cũng là một trong những bệnh viện lớn ở bên này.
Tống Vy dừng xe xong xuôi, cô đi cùng với Hạ Bảo Châu đến khoa sản đăng ký khám.
Có một y tá nhìn thấy tên của cô, trong mắt hiện lên một tia u ám, sau đó làm một tư thế mời: “Chào cô, mời cô đi theo tôi.”
“Bảo Châu, tớ đi đây.” Tống Vy đưa túi xách cho Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu cầm lấy: “Đi đi, tớ chờ cậu ở đây.”
Tống Vy nở nụ cười đi vào phòng khám thai cùng với y tá.
Có một bác sĩ đã đợi ở đấy.
Y tá giới thiệu: “Bác sĩ Peter, đây chính là cô Tống.”
Nghe thấy lời nói của y tá, kính mắt của bác sĩ phản chiếu ra một tia sáng: “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi.”
Y tá đáp lại, quay người đi ra.
Bác sĩ Peter ra hiệu cho Tống Vy nằm trên giường kiểm tra.
Tống Vy nghe lời nằm xuống giường, kéo áo lên lộ ra bụng dưới.
Bác sĩ Peter cầm lấy dụng cụ đặt lên bụng cô, bắt đầu kiểm tra.
Tống Vy nhìn màn hình máy vi tính, trên màn hình là tình trạng mang thai của cô.
Bởi vì thời gian mang thai quá nhỏ, đứa bé ở trong bụng cô vẫn là một cục thịt nhỏ, ngay cả chân tay vẫn còn chưa thành hình.
Nhưng mà Tống Vy chỉ nhìn như thế, cả tim đều mềm nhũn.
Đó là con của cô. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Không biết trôi qua bao lâu, công việc kiểm tra của bác sĩ Peter mới kết thúc.
Tống Vy ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo, bước xuống giường rồi hỏi: “Bác sĩ, con của tôi thế nào rồi?”
Cô cũng không hỏi là con mình có phải có vấn đề không, cô muốn nghe bác sĩ nói như thế nào.
Bác sĩ Peter trở lại sau bàn làm việc, lông mày hơi nhíu lại, biểu cảm trên mặt có hơi nghiêm túc.
Tống Vy thấy vậy, trong lòng run lên một chút, hai tay cũng không nhịn được mà nắm chặt lại.
Không phải là con cô thật sự có vấn đề gì đó chứ
“Bác sĩ?” Thấy bác sĩ Peter chậm chậm mãi không chịu trả lời, Tống Vy có hơi gấp gáp.
Bác sĩ Peter ngẩng đầu lên nhìn cô rồi thở dài: “Cô Tống, thật sự xin lỗi, sự phát triển của đứa nhỏ trong bụng cô xuất hiện điểm dị dạng.”
“Cái gì?” Tống Vy sững sờ, mấy giây sau cô mới mở miệng với sắc mặt tái nhợt: “Dị dạng? Bác sĩ nói là con của tôi phát triển không tốt?”