Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1002



CHƯƠNG 1002

“Thật sự không tốt, đứa nhỏ trong bụng cô rất có thể không thể phát triển tay chân đầy đủ, hoặc là cơ quan nội tạng không hoàn chỉnh, cô có hiểu không?” Bác sĩ Peter chăm chú nhìn Tống Vy.

Thân thể Tống Vy run rẩy, thiếu chút nữa là đã ngã xuống, vẫn may là kịp thời vịn vào bàn cho nên mới tránh khỏi hậu quả ấy.

“Tại sao lại như thế này?” Tống Vy cắn môi nhìn chằm chằm vào bác sĩ Peter rồi hỏi: “Rõ ràng là trước kia lúc tôi đi kiểm tra, con của tôi vẫn rất tốt, cũng chưa từng xuất hiện vấn đề gì, tại sao bây giờ lại…”

“Có rất nhiều tình huống có thể xảy ra trong thời kỳ đầu của thai kỳ, không ít những đứa trẻ trong bụng của sản phụ đều phát triển bình thường trong mấy tháng đầu, nhưng mà thời gian sau lại đột nhiên biến thành thai chết, tình huống như vậy cũng không phải là con số ít.” Bác sĩ Peter đánh gãy lời cô.

Thân thể Tống Vy vẫn còn đang run rẩy, hiển nhiên là không chấp nhận sự thật này.

Bác sĩ Peter thở dài: “Cô Tống, tôi biết là tâm trạng của cô rất khó chịu, nhưng mà đứa bé trong bụng con thật sự không thể giữ lại, đây là trách nhiệm của cô đối với đứa nhỏ này, cô cũng không muốn đến khi con mình sinh ra phải chịu đủ loại ánh mắt khác thường của người đời đúng không?”

“…” Tống Vy không nói chuyện, hai tay ôm thật chặt bụng mình, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.

Tại sao lại như vậy.

Tại sao con cô lại xuất hiện vấn đề như thế?

Rõ ràng là cô không có ăn lung tung cái gì.

Hốc mắt Tống Vy dần dần đỏ lên, trái tim từ từ cảm thấy đau đớn.

Bác sĩ Peter nhìn thấy bộ dạng của cô, mi mắt cụp xuống che đi vẻ tối tăm trong đôi mắt, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Cô Tống, bây giờ cô mới mang thai chưa được hai tháng, chính là thời kỳ tốt nhất để bỏ đứa bé này, nếu như chờ đến khi thời gian mang thai càng lớn hơn mà cô muốn phá bỏ đứa bé này thì sẽ có ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, nếu như cô đồng ý, bây giờ chúng tôi có thể phẫu thuật cho cô.”

Tống Vy bỗng nhiên đứng phắt dậy: “Không… tôi sẽ không…”

“Đứa bé dị dạng.” Bác sĩ Peter lại đánh gãy lời cô một lần nữa, giọng điệu rất nghiêm túc: “Nếu như cô muốn sinh nó ra, khí quan cùng với tay chân của đứa bé không hoàn thiện chỉ là vấn đề nhẹ nhất, nghiêm trọng hơn có khả năng là đứa bé được sinh ra chính là một người thực vật, hoặc chính là thai chết, cô có hiểu không?”

Người thực vật, thai chết…

Đôi môi Tống Vy run rẩy, rốt cuộc cũng không nói nên lời muốn giữ đứa bé này lại.

Bởi vì hai tình huống này, cô không thể chấp nhận một cái nào.

Ngay cả tay chân và cơ quan của đứa bé không hoàn thiện cô cũng không thể chấp nhận, không phải là mình ghét bỏ con, mà là sợ đến khi con trưởng thành sẽ tự ti, ghét bỏ chính bản thân mình.

Càng sợ hơn là người khác dùng ánh mắt khác thường đánh giá đứa bé.

Cho nên, cô thật sự không thể giữ đứa bé này lại, nhưng mà muốn cô thật sự mở miệng nói rằng muốn bỏ đứa nhỏ này, cô không làm được.

Trong lúc nhất thời, Tống Vy lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

Bác sĩ Peter đã nhìn ra, cũng không tiếp tục khuyên nhủ.

Bởi vì một khi khuyên quá nhiệt tình thì sẽ khiến cho người khác hoài nghi.

“Tôi nghĩ là cô Tống tạm thời cũng không thể đưa ra quyết định, như vậy đi, cô trở về suy nghĩ kỹ lại, nghĩ kỹ càng rồi thì lại đến đây, có được không?” Mười ngón tay của bác sĩ Peter đan lại với nhau đặt trên bàn làm việc, nói với Tống Vy bằng một nụ cười ôn hòa.

Tống Vy miễn cưỡng giật giật khóe miệng, gật đầu: “Được, đã làm phiền bác sĩ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.