CHƯƠNG 1008
Đường Hạo Tuấn im lặng mấy giây: “Cuối tuần tôi sẽ ra nước ngoài để hiểu rõ tình huống cụ thể.”
“Vậy cũng được.” Mạnh Ngọc gật đầu.
Đường Hạo Tuấn quay người chuẩn bị đi.
Anh đến đây chính là để hỏi kết quả.
Kết quả đã có rồi, đương nhiên không cần thiết phải ở lại.
Nhưng mà Mạnh Ngọc lại giữ chân anh lại: “Hạo Tuấn, chờ một chút, tôi có thể gặp Giai Nhi được không?”
Sau khi Lâm Giai Nhi truyền dịch dinh dưỡng xong lại bị đưa về biệt thự nhà họ Lâm.
Có lẽ là cô ta đã cảm nhận được cảm giác chóng mặt khó chịu vì đói, lạ là không còn tuyệt thực nữa.
Đường Hạo Tuấn nhìn Mạnh Ngọc một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý: “Mỗi ngày nữa tiếng.”
“Được, cảm ơn cậu, Hạo Tuấn.” Mạnh Ngọc vui vẻ nói cảm ơn.
Mặc dù nửa tiếng đồng hồ khá ngắn, nhưng mà có thể nhìn thấy Giai Nhi đã khiến anh ta cảm thấy thỏa mãn.
Chung quy vẫn là người phụ nữ anh ta yêu, cô ta đang bị nhốt, anh không thể nào không đến thăm cô ta.
Sau khi Đường Hạo Tuấn đi rồi, Mạnh Ngọc xin bệnh viện cho nghỉ phép rồi lái xe đi gặp Lâm Giai Nhi.
Mấy ngày sau, mỗi ngày anh ta đều đến đúng giờ.
Sau khi đi được ba lần, Mạnh Ngọc trông có vẻ không giống như bình thường, dường như là đang xoắn xuýt cái gì đó.
Đường Hạo Tuấn không biết, lúc này anh đang dẫn theo hai đứa nhỏ đi gặp Tống Vy.
Sau khi Tống Vy thi xong liền đi đến sân bay đón ba ba con.
Hạ Bảo Châu không làm bóng đèn, cho nên không đến.
Tống Vy đứng ở sân bay đợi khoảng mười mấy phút liền nhìn thấy ba ba con bước ra từ lối đi vip.
“Mẹ ơi.” Hai đứa bé nhìn thấy Tống Vy thì lập tức buông tay Đường Hạo Tuấn ra, chạy về phía Tống Vy.
Tống Vy ngồi xổm xuống ôm hai đứa nhỏ vào trong ngực: “Bé cưng, mẹ nhớ bọn con quá đi thôi.”
“Bọn con cũng rất nhớ mẹ.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp lời.
Tống Vy hôn bọn nó một hồi rồi đứng dậy, lúc này mới nhìn người đàn ông đối diện.
Người đàn ông bước tới, buông lỏng vali ở trong tay, nắm chặt cổ tay của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô.
Hai đứa nhỏ ở bên cạnh cười hì hì mà nhìn.
“Anh ơi, có phải là một lát nữa ba và mẹ sẽ hôn nhau không?” Tống Dĩnh Nhi đột nhiên hỏi Tống Hải Dương ở bên cạnh.
Khóe miệng Tống Hải Dương co giật: “Chắc là vậy.”
Vừa mới dứt lời, hai đứa bé liền nhìn thấy hai người lớn hôn nhau.
Tống Hải Dương vội vàng che mắt của cô nhóc lại, đồng thời còn dùng một cái tay khác che mắt mình.
“Đừng có nhìn, sẽ bị đau mắt hột đó.” Cô nhóc vốn dĩ có chút không vui, muốn lấy tay Tống Hải Dương ra, nhưng mà khi nghe thấy Tống Hải Dương nói như vậy thì lập tức không dám lộn xộn nữa.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy hôn nhau mấy phút mới ngừng lại.
Tống Vy dựa vào lồng ngực anh mà thở không ra hơi.