Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1109



CHƯƠNG 1109

“Cậu chờ tôi ở văn phòng, tôi sẽ quay lại ngay.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.

Trình Hiệp đáp: “Vâng.”

Cuộc điện thoại kết thúc, Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Vy: “Đường Hạo Minh phái người lẻn vào văn phòng anh để trộm cổ phần của bất động sản Duy Tâm, Trình Hiệp đã tóm được hắn ta rồi, anh phải qua đó một chuyến.”

“Anh đi đi.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô, rồi lại nhìn hai đứa con đang ngồi trên giường chơi đồ chơi: “Có việc gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ quay lại ngay.”

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Tống Vy cười, bảo.

Đường Hạo Tuấn cất di động, nâng cằm cô lên, ngấu nghiến hôn lên đôi môi cô rồi rời đi.

Tống Vy xoa xoa bờ môi bị anh mút đến phát đau, không biết nên khóc hay cười nữa.

Đường Hạo Tuấn lái xe tới tập đoàn Đường Thị.

Trong văn phòng, Trình Hiệp ngồi trên sô pha, bên cạnh là một người đàn ông bị trói gô đang quỳ trên đất.

Người đàn ông nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, trên người mặc bộ quần áo lao động của bộ phận bảo trì, toàn thân run bần bật, đang vô cùng sợ hãi.

Lúc này, cửa văn phòng mở ra.

Đường Hạo Tuấn bước vào, Trình Hiệp lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng coi như đáp lại, sau đó ánh mắt anh dừng trên người nhân viên bảo trì đang quỳ dưới mặt đất: “Chính là hắn ta à?”

“Là hắn ta.” Trình Hiệp gật đầu. “Tôi vào văn phòng của anh để lấy một bản tài liệu để quên, đúng lúc nhìn thấy hắn ta đang lục lọi ngăn kéo và tủ của tổng giám đốc.”

Người đang quỳ trên đất cúi đầu thật thấp xuống.

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn lạnh như sương: “Thuộc bộ phận bảo trì phải không?”

“Không phải. Tôi đã đến bộ phận bảo trì để điều tra rồi. Hắn ta không phải người thuộc bộ phận bảo trì, thậm chí còn không phải người của tập đoàn Đường Thị. Quần áo mà hắn ta mặc là được lột xuống từ trên người của một nhân viên thuộc bộ phận bảo trì của chúng ta. Nhân viên kia bị hắn ta đánh ngất, vứt ở hầm gửi xe.” Trình Hiệp nói với vẻ mặt đầy giận dữ.

Sự lạnh lùng trên mặt Đường Hạo Tuấn toát ra ngày càng nhiều: “Nhân viên kia giờ thế nào rồi?”

“Người đó không sao, đã quay về bộ phận bảo trì rồi. Bởi vì hôm nay là ngày kiểm tra và bảo trì thang máy nên tên này nhân lúc nhân viên kiểm tra thang máy chuyên dụng đã đánh ngất người của chúng ta, thay quần áo rồi đi tới tầng cao nhất, sau đó nhân cơ hội lẻn vào văn phòng tổng giám đốc.” Trình Hiệp chỉ vào người đang quỳ trên đất rồi nói.

Người đang quỳ ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn.

Lúc này, trên gương mặt kia đã nhuốm đầy sự sợ hãi, nước mắt nước mũi giàn dụa: “Tổng giám đốc Đường, tôi sai rồi, tôi biết lỗi của mình rồi. Cầu xin cậu tha cho tôi đi. Tôi xin cậu.”

Hắn ta vừa nói vừa dập đầu.

Nhưng lại bị Trình Hiệp đạp cho một cú, cười khẩy nói: “Biết lỗi? Anh trộm đồ trong văn phòng Tổng giám đốc, chỉ với một câu biết lỗi rồi mà muốn bọn tôi tha cho anh? Người ngợm trông chả ra gì mà sao mơ đẹp thế?”

Người đàn ông run lẩy bẩy: “Tôi bị ma xui quỷ khiến nên mới làm thế, tôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.