CHƯƠNG 1162
Lễ tân cười trả lời: “Lần trước tổng giám đốc đã đăng facebook, chúng tôi đều biết cả rồi.”
Tống Vy bừng tỉnh.
Hóa ra là vậy.
Nhưng mà Đường Hạo Tuấn đăng facebook khi nào thế?
Không ngờ cô lại không biết chút gì.
Xem ra lát nữa phải lên mạng xem xem.
Đang nghĩ ngợi thì thấy lễ tân hỏi: “Mợ chủ muốn tìm tổng giám đốc sao?”
“Đúng vậy, tôi có thể đi lên không?” Tống Vy chỉ vào thang máy.
Lễ tân liên tục gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ. Cô là bà chủ mà, có thể lên bất cứ khi nào. Mời mợ chủ.”
Lễ tân tự mình dẫn đường, dẫn Tống Vy tới trước thang máy, sau đó tự tay ấn thang máy cho Tống Vy.
Sau khi Tống Vy nói cảm ơn liền bước vào thang máy.
Tới khi cửa thang máy đóng lại, lễ tân vui vẻ trở lại vị trí, gửi tin nhắn vào nhóm chat, nói với mọi người rằng vợ tổng giám đốc đã tới.
Ngay lập tức, nhóm chat yên tức trở nên náo nhiệt như đón năm mới.
Đặc biệt là người của bộ phận thiết kế.
Bởi vì trước kia họ là đồng nghiệp của vợ tổng giám đốc, nhắc tới vợ tổng giám đốc, đương nhiên có chuyện để nói.
Nhưng có một người lại cực kỳ không vui, đó chính là Mạc Vân.
Trong khi những người khác bàn tán Tống Vy và Đường Hạo Tuấn xứng đôi như thế nào, cô ta tức giận văng chuột máy tính đi, ra khỏi phòng thiết kế.
“Cô ấy sao thế?” Có người nhìn về phía cô ta rời đi, tò mò hỏi.
Người bên cạnh bĩu môi trả lời: “Còn sao nữa, ghen tị đấy, mọi người quên cô ta tới tập đoàn chúng ta để làm gì sao, còn không phải là vì tổng giám đốc à, giờ vợ tổng giám đốc tới rồi, còn không phải ghen tị chắc?”
“Hì hì, nói cũng phải.”
“Được rồi, mặc kệ cô ta, làm việc đi.”
Bộ phận thiết kế lại tiếp tục làm việc.
Tầng cao nhất, Tống Vy đi tới cửa văn phòng tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới từ bên trong: “Vào đi.”
Tống Vy khẽ cười, đẩy cửa đi vào.
Đường Hạo Tuấn đang ngồi ở sau bàn làm việc xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, tưởng có người ở dưới mang tài liệu lên, cũng không ngẩng đầu, gõ vào chỗ trống bên cạnh bàn: “Đặt đây là được.”
Đặt?
Tống Vy cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng đặt túi lên mặt bàn.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy động tĩnh, lại nói: “Anh có thể ra ngoài được rồi. Lát nữa tôi sẽ bảo Trình Hiệp mang tài liệu xuống.”
Tống Vy cười tươi hơn, đứng yên tại chỗ, cứ cười tủm tỉm nhìn anh như vậy.