Chương 1220
“Đây chính là toàn bộ rồi, cậu còn muốn biết cái gì?” Ánh mắt của Đường Mãnh ảm đạm, giọng nói cũng trở nên suy yếu rất nhiều.
Đường Hạo Tuấn bóp sống mũi: “Không có gì, được rồi, điều tôi muốn biết đã biết hết rồi, ông tự lo lấy mình đi.”
Anh xoay người muốn rời đi.
Đường Mãnh đột nhiên lớn tiếng gọi anh lại: “Hạo Tuấn, tôi là bác cả của cậu, bác ruột!”
Đường Hạo Tuấn nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn ông: “Sau đó thì sao?”
“Cậu tha cho tôi một lần, tôi không muốn chết, tôi ngồi tù cả đời cũng được, nhưng tôi không muốn chết…”
“Ba mẹ tôi năm đó cũng không muốn chết.” Giọng nói lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời ông ta.
Đường Mãnh tắc nghẹn, miệng há ra, mãi sau cũng không phát ra âm thanh.
Đường Hạo Tuấn lại nói: “Nhưng ba mẹ tôi cuối cùng vẫn là chết rồi, bị ông giết, ông bây giờ nói với tôi, ông là bác ruột của tôi, muốn kêu tôi niệm tình thân mà tha cho ông, vậy ba mẹ của tôi thì sao? Bọn họ không phải là em trai ruột, em dâu của ông sao? Ông có từng niệm tình thân mà tha cho bọn họ không?”
“Tôi…” Đường Mãnh không nói tiếp được nữa.
Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Vậy nên, ông xuống dưới đền tội cho ba mẹ của tôi đi.”
Dứt lời, anh không nán lại nữa, đi ra khỏi phòng gặp mặt.
Trở về Biệt phủ nhà họ Đường, đã là buổi chiều.
Tống Vy nghe thấy tiếng xe, biết có thể là Đường Hạo Tuấn trở về rồi, cô để sổ thiết kế trong tay xuống, chuẩn bị đi ra ngoài đón.
Kết quả vừa đi tới cửa thì nhìn thấy anh mở cửa đi vào.
“Trở về rồi.” Tống Vy mỉm cười mở miệng với anh.
Đường Hạo Tuấn quét bỏ sự u ám trong lòng, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Anh trở về rồi.”
“Chào mừng trở về.” Tống Vy cúi người, cầm đôi dép lê cho anh.
Đường Hạo Tuấn thay dép, nắm tay của cô đi vào phòng khách: “Con đâu?”
“Vừa chơi mệt nên ngủ rồi, Kim đến biệt thự nhà họ Tống, thu dọn di vật ba để lại, xem có gì có thể quyên tặng hay không.” Tống Vy trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lúc này, dì Vương bê hai ly nước đi tới, đưa cho hai người mỗi người một ly.
“Cậu chủ, Đường Mãnh bây giờ như thế nào rồi?” dì Vương hỏi.
Sự dịu dàng giữa mi tâm của Đường Hạo Tuấn lập tức mất đi rất nhiều, sau khi uống ngụm nước, lạnh nhạt nói: “Bác gái đã ly hôn với ông ta, tình trạng của ông ta cũng không tốt lắm.”
“Hừ, đó là ông ta đáng đời.” Dì Vương lạnh lùng nói.
Tống Vy nắm tay của anh: “Ngày mai khi nào diễn ra phiên chung thẩm?”
“Hai giờ chiều.” Đường Hạo Tuấn để chiếc ly xuống rồi nói.
Tống Vy mỉm cười: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Ngày hôm sau, phiên chung thẩm của Đường Mãnh đã đến.