Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1224



Chương 1224

“Không cần, đợi sau khi Đường Mãnh hạ táng, trực tiếp dọn sách đồ đạc của nhà bọn họ, dọn sạch xong thì khóa cửa nhà tổ lại, mỗi lần khi tế tổ sẽ tới đó.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.

Trình Hiệp đáp một tiếng rồi đi.

Tống Vy bóp vai của Đường Hạo Tuấn: “Tang lễ của Đường Mãnh, muốn tổ chức không?”

Bây giờ thi thể của Đường Mãnh đã đưa đến nhà tang lễ.

Nói thế nào cũng là người của nhà họ Đường, cho nên Đường Hạo Tuấn không có từ chối nhận thi thể, cũng không có đưa thi thể đến bệnh viện làm nghiên cứu.

Dù sao Đường Mãnh và Tô Thu khác nhau.

Đường Mãnh suy cho cùng vẫn là người thân có quan hệ máu mủ với anh.

Giống như Tống Huy Khanh, Tống Vy có hận ông ta nữa, cũng vẫn an táng ông ta đàng hoàng.

“Không, bên ngoài đều biết tất cả mọi chuyện Đường Mãnh làm với ba mẹ của anh, anh còn tổ chức tang lễ cho ông ta, chỉ sẽ khiến người bên ngoài cười chê, trực tiếp chôn là được.”

“Cũng đúng.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên ôm lấy cô: “Vợ à, quà của anh đâu?”

Tống Vy giở khóc giở cười.

Hóa ta anh luôn nhớ từ hôm qua đến bây giờ, sợ cô quên mất.

“Được rồi được tôi, em cho, lên phòng đi.” Tống Vy kéo anh đứng dậy.

Vào buổi sáng, anh đến tập đoàn Đường Thị, cho nên cô mới có cơ hội để quà vào trong phòng.

Đường Hạo Tuấn mong chờ đi theo Tống Vy vào phòng.

Cửa phòng mở ra.

Đường Hạo Tuấn đi vào, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Căn phòng giống như bình thường, không thay đổi gì cả.

Anh vốn cho rằng, quà cô chuẩn bị có thể giống như buổi hẹn hò nhỏ gì đó, trang trí căn phòng một chút rồi tặng quà gì đó cho anh.

Tuy nhiên ở đây cái gì cũng không có.

“Quà đâu?” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn Tống Vy, trong mắt rõ ràng tỏ ý bất mãn.

Bởi vì không nhìn thấy quà.

“Ở phòng thay đồ.” Tống Vy cười rồi nói.

Sự bất mãn trong mắt Đường Hạo Tuấn biến mất, sải bước đi về phía phòng thay đồ.

Sau khi mở cửa phòng thay đồ ra, cảnh tượng bên trong khiến anh chấn động.

Chỉ thấy bên trong để hai ma nơ canh cao cao, một nam một nữ.

Mà trên người hai ma nơ canh một nam một nữ này, mặc lễ phục của chú rể và váy cưới của cô dâu.

Lễ phục của chú rể cao quý trang nhã, mà váy cưới của cô dâu càng đẹp đến mức khiến người khác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Nhất là đuôi váy to đó và những viên đá đính trên váy, khiến cả chiếc váy cưới nhìn trông giống như một biển sao, khiến người khác không thể rời mắt đi được.

“Em…” Môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng vì cảnh tượng trước mắt, vậy mà lời gì cũng không nói ra được.

Tống Vy đi tới bên cạnh anh: “Như thế nào hả chồng, món quà này hài lòng chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.