Chương 1232
“Không có. Chỉ là ba mẹ của anh ta cũng không quản anh ta, một người mỗi ngày đều ở bên ngoài tìm phụ nữ, một người mỗi ngày đều ra ngoài bắt người thứ ba, thậm chí còn rất hận người bạn của tôi, cảm thấy bạn của tôi là con của đối thủ, không thể giữ lại ở bên người được.” Tống Vy lắc đầu, trả lời.
Kiều Phàm nâng cằm nói: “Thì ra là thế, tôi đại khái đã hiểu rồi. Đầu tiên là cháu trai yêu thím của mình, đây khẳng định là không bình thường. Nói như vậy, tâm lý của một người yêu người phụ nữ khác lớn tuổi hơn mình đều sẽ có một ít vấn đề lớn nhỏ, mà vấn đề lớn nhất chính là từ nhỏ đã khuyết thiếu tình thương của mẹ.”
“Khuyết thiếu tình thương của mẹ?” Tống Vy nhíu mày.
Kiều Phàm ừ một tiếng, đáp: “Đúng vậy, em cũng vừa nói rồi đó, ba mẹ anh ta không ai quản anh ta, cho nên từ nhỏ anh ta đã không được nhận tình yêu thương và sự chăm sóc của ba mẹ. Thế giới của anh ta trở nên u ám, mà sau đó có một thím hai lớn tuổi hơn anh ta rất nhiều xuất hiện trong thế giới của anh ta, cho anh ta tình thương và sự quan tâm, khiến anh ta cảm nhận được ánh sáng, lâu ngày, tự nhiên tình cảm của anh ta với thím hai sẽ biến chất thôi.”
“Thì ra là thế.” Tống Vy nhéo thịt mềm trong lòng bàn tay mình.
Kiều Phàm lại nói: “Nhưng mà loại tình huống thế này rất ít. Nói như vậy thì tính đến cùng vẫn là tình thân, kiểu tình thân biến thành tình yêu thì tôi cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi.”
“Bởi vì ít, cho nên mới không bình thường.” Tống Vy nói.
Kiều Phàm gật đầu: “Đúng vậy, người bình thường sẽ không nảy sinh tình cảm như vậy với thím hai của mình. Người bạn kia của em thật sự không bình thường, nhưng mà nguyên nhân lớn nhất khiến anh ta trở nên không bình thường có thể là cái chết của thím hai anh ta. Chuyện này đã kích thích tới anh ta ở một mức độ nào đó, làm cho anh ta càng thêm tưởng niệm thím hai, cho nên mới chuyển biến thành tình cảm nam nữ.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, Kiều Phàm.” Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Kiều Phàm khẽ cười một tiếng: “Không cần cảm ơn, em còn điều gì khác muốn hỏi không?”
“Tạm thời không có.” Tống Vy trả lời.
“Vậy tôi cúp máy trước đây, lát nữa tôi còn ca phẫu thuật, lần sau lại nói chuyện tiếp.” Kiều Phàm chủ động đưa ra ý cúp điện thoại.
Tống Vy ừ một tiếng, đồng ý.
Trò chuyện xong, cô buông di động của mình xuống, đứng dậy đi lên trên tầng.
Lúc đứng ở ngoài cửa phòng sách của Đường Hạo Tuấn, cô vừa muốn nâng tay lên gõ cửa, cửa liền mở.
Dì Vương từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tống Vy, hơi kinh ngạc: “Mợ chủ, sao mợ lại đi lên đây?”
“Tôi lo lắng cho anh ấy nên lên xem, thuận tiện nói vài chuyện với anh ấy.” Tống Vy trả lời, “Hiện tại anh ấy thế nào rồi?”
“Cậu chủ đang xem nhật ký.” Dì Vương nói. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống Vy gật đầu: “Tôi biết rồi, dì Vương nếu dì vội cứ đi đi, tôi vào trong xem anh ấy.”
“Được.” Dì Vương cười, tránh khỏi cửa cho cô đi vào.
Tống Vy đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhấc chân đi về phía bàn làm việc.
Người đàn ông an vị ở sau chiếc bàn, trên bàn đặt một cuốn nhật ký, tập trung tinh thần đọc nó.
Nhưng mà gương mặt anh lại vô cùng nhăn lại, hiển nhiên những nội dung trong cuốn nhật ký này cũng khiến cho anh thấy bất mãn.
Cũng không biết ngoại trừ chuyện tình cảm của anh ta với mẹ chồng cô thì Đường Hạo Minh còn viết thêm cái gì nữa.
“Hạo Tuấn.” Tống Vy đứng trước bàn làm việc, gọi người đàn ông đối diện một tiếng.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, tuy rằng sắc mặt rất không tốt vì cuốn nhật ký này, nhưng thái độ đối với cô vẫn rất dịu dàng: “Sao em lại tới đây?”