CHƯƠNG 1284
Khi Tống Vy sắp ngã xuống, một bàn tay đột nhiên chìa ra, kéo cô lại, sau đó cánh tay đó dùng sức, đỡ cô lên.
Tống Vy sau khi đứng vững thì bám chặt vào góc chiếc bàn ở bên cạnh, há miệng thở d0'c, bình ổn lại sự sợ hãi trong lòng.
Nguy hiểm quá, cô suýt nữa mất đi đứa trẻ trong bụng.
Sắc mặt của Tống Vy rất tái nhợt, hai tay cũng run rẩy, có thể thấy chuyện vừa rồi khiến cô rất sợ hãi.
“Vy Vy, cô không sao chứ?” Trần Châu Ánh cuối cùng cũng chạy đến trước mặt Tống Vy, vội vàng hỏi.
Miệng của Tống Vy mấp máy, do còn trong cơn sợ hãi, giọng nói không phát ra được.
Lúc này, cửa của đại sảnh đột nhiên bị người khác dùng lực đạp ra, sau đó, một bóng người cao lớn rảo bước đi tới, đằng sau còn có hai đứa trẻ đi theo.
“Mẹ.” Hai đứa trẻ nhìn thấy Tống Vy, lập tức rảo bước chạy tới, đồng loạt ôm lấy chân của Tống Vy: “Mẹ làm sao vậy?”
Tống Vy cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của hai đứa trẻ thì biết chúng cũng bị chuyện vừa rồi dọa sợ, cô hơi áy náy xoa đầu của bọn trẻ.
“Mẹ không sao…” Tống Vy đáp lại bằng giọng nói hơi khàn, sau đó nhìn sang người đàn ông đi tới.
Anh ôm cô vào trong lòng, ôm rất chặt.
Tống Vy có thể cảm nhận được nhịp tim của anh đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, có thể thấy anh cũng bị chuyện vừa rồi xung kích.
“Xin lỗi chồng, khiến anh lo lắng rồi.” Tống Vy đưa tay, ôm lấy lưng của anh, nhỏ giọng nói.
Anh buông cô ra, giữ gương mặt của cô: “Em không sao là được.”
Tống Vy nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười: “Ừm, em không sao, may mắn Tina kéo được em.”
Nói rồi, Tống Vy nhìn sang một người phụ nữ ngoại quốc ngồi ở bên tay trái.
Vừa rồi là người phụ nữ ngoại quốc này kịp thời đưa tay cứu cô, nếu không cô bây giờ đã nằm trên xe cấp cứu rồi.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tina, lần đầu tiên anh cúi cái đầu cao quý trước đối phương: “Cảm ơn cô đã cứu vợ và con của tôi.”
Hai đứa trẻ cũng học theo ba mà cúi đầu: “Cảm ơn dì cứu mẹ cháu.”
Tuy Tina không biết thân phận của Đường Hạo Tuấn, nhưng từng thấy anh đi chung với người của ban tổ chức, hơn nữa người ban tổ chức còn rất nghe anh thì biết thân phận của anh không đơn giản.
Cô ta vẫn là lần đầu tiên được nhân vật lớn như vậy cúi đầu, nhất thời khá lo lắng, vội xua tay nói: “Không… không cần khách sáo, cứu người là chuyện nên làm.”
“Mặc kệ nói như nào, cô đã cứu vợ và con của tôi, ân tình này tôi ghi nhớ, nếu cô gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, có thể liên lạc cho trợ lý của tôi, tôi sẽ dốc sức giúp cô giải quyết.” Nói rồi, Đường Hạo Tuấn lấy ra một tấm danh thiếp của Trình Hiệp.
Có lúc xã giao, anh không muốn cho danh thiếp cá nhân của mình thì sẽ đưa danh thiếp của Trình Hiệp.
Cho nên trên người anh, bình thường sẽ có danh thiếp của Trình Hiệp.
Tina nhận lấy danh thiếp, nhìn thấy dòng tên tiếng anh của tập đoàn Đường Thị, cô ta lập tức ngộ ra, đã biết lai lịch của anh này, cô ta càng kinh ngạc tuyển thủ Tống Vy mà cô ta luôn thi đấu cùng, vậy mà có bối cảnh lớn như vậy, cô là bà chủ của tập đoàn Đường Thị.