CHƯƠNG 1297
“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nói xong, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng rồi triệu tập vệ sĩ đuổi theo, chính anh cũng đi theo.
Nhưng chưa đợi bọn họ đến thang máy thì Đường Hạo Tuấn đã nghe tiếng máy bay trực thăng ở bên ngoài.
Sắc mặt anh bỗng trầm xuống, sải bước nhanh đến một căn phòng làm việc gần đó, sau khi đứng ở cửa sổ sát đất căn phòng ngước đầu nhìn ra ngoài thì nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đang bay lơ lửng giữa không trung, Đường Hạo Minh đang giẫm lên thang dây, vẫy tay về phía anh.
“Đường Hạo Minh!” Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, nghiến chặt răng gằn cái tên này.
Hình như Đường Hạo Minh nghe được, anh ta nở nụ cười khiêu khích với Đường Hạo Tuấn, rồi ra hiệu cho máy bay.
Máy bay bay lên cao rồi bay về một nơi xa, càng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã chẳng thấy đâu nữa.
Đường Hạo Tuấn nhìn hướng bay của máy bay trực thăng thì ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Chồng à, Đường Hạo Minh đi rồi.” Tống Vy đến bên cạnh anh, nhíu đôi mày thanh tú nói.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt, nén cơn tức giận xuống, gật đầu: “Ừ.”
Tống Vy thở dài: “Quả nhiên bị anh nói trúng, Đường Hạo Minh sẽ ngoi đầu lên, lần trước là Lâm Giai Nhi, lần này là anh ta, lần tiếp theo có thể là cả hai, rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì đây?”
“Đường Hạo Minh khi nãy có gì đó bất ổn.” Bỗng nhiên, Đường Hạo Tuấn nói ra một câu kinh người.
Tống Vy nghi ngờ nhìn anh: “Lạ chỗ nào?”
“Con mắt.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, giọng trầm thấp: “Mắt anh ta bị cận nhưng khi nãy ở trên trực thăng, anh ta lại không đeo kính nhưng vẫn thấy rõ anh, rất lạ.”
“Việc này thì có gì đâu, có khi là đeo kính sát tròng.” Tống Vy ngẫm nghĩ: “Anh ta lên thẳng tầng cao nhất, leo lên trực thăng bay mất, có thể thấy được anh ta đã chuẩn bị sẵn nó, nếu là vậy thì anh ta biết bản thân sẽ ngồi trực thăng nên đổi loại đeo cũng là bình thường.”
“Em nói cũng đúng.” Đường Hạo Tuấn hất nhẹ cằm.
Đúng là Tống Vy nói có lí nhưng anh vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Nhưng rốt cuộc là đâu thì không nói được.
“Đi về trước đã.” Đường Hạo Tuấn kéo tay Tống Vy.
Đường Hạo Minh đã xuất hiện lần này, sau này chắc chắn sẽ còn xuất hiện nữa.
Coi như Đường Hạo Minh dùng trực thăng thì cũng không thể rời khỏi quốc gia này, anh và Thống đốc Steve có hợp tác nên Steve đã sắp xếp không quân kiểm tra, Đường Hạo Minh không thể thoát được.
Buổi triển lãm này, Đường Hạo Minh vừa xuất hiện đã hạ màn ngay.
Tống Vy không kể chuyện này cho Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu nghe, tránh ảnh hưởng tâm trạng của hai người, sau đó chỉ để hai vệ sĩ ở lại bảo vệ bọn họ, rồi cùng Đường Hạo Tuấn về.
“Tống giảm đốc.” Vừa tới biệt thự, Trình Hiệp vừa tới cửa.
Đường Hạo Tuấn rót cho Tống Vy một ly nước ấm rồi mới lên tiếng: “Nói.”
“Hôm qua, mấy vệ sĩ đã tìm thấy chiếc xe Lâm Giai Nhi dùng ở trường đại học, quả nhiên cô ta đã bỏ xe.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn uống một ngụm nước, cười khinh: “Đương nhiên cô ta sẽ bỏ xe, với mục tiêu lớn như vậy, trừ khi cô ta phá hỏng toàn bộ hệ thống giám sát ở thành phố này, nếu không đã chẳng phải bỏ xe.”
“Còn nữa, Thống đốc Steve bên kia đã nói rằng sẽ giúp Tổng giám đốc tìm chiếc máy bay trực thăng kia.” Trình Hiệp lại nói.