CHƯƠNG 1454
Một lát sau, điện thoại tự động cúp máy.
Giang Hạ thấy vậy, tiếc nuối đồng thời cũng thở phào.
Nhưng rất nhanh, điện thoại lại reo lên, lần này không phải là điện thoại, mà là tin nhắn zalo.
Tống Vy nhìn tin nhắn zalo của Kiều Phàm, cắn môi, ấn vào: tối qua có phải là cô không?
Nhìn thấy 7 chữ này, Giang Hạ hít một ngụm lạnh.
Quả nhiên, anh ta đoán được là cô, đến chất vấn cô.
Ngón tay của Giang Hạ đang run rẩy, không biết trả lời như nào.
Cô nghĩ, nếu cô trả lời, anh ta sẽ làm như nào? Sẽ chịu trách nhiệm với cô hay là mỉa mai cô cho dù ngủ một đêm với anh ta, cũng sẽ không yêu cô?
Nghĩ đến sự lạnh lùng mà Kiều Phàm đối với mình, Giang Hạ cảm thấy khả năng sau cao hơn.
Bỏ đi, tuy tối qua là anh ta chủ động, nhưng cô cũng không có đẩy anh ta ra, cho nên cô cũng có trách nhiệm, cứ như vậy đi.
Sau khi nghĩ thông, Giang Hạ hít sâu một hơi, bình tĩnh hơn rất nhiều, sau đó ấn gõ, bắt đầu trả lời: Là tôi, tối qua giám đốc của quán bar Lam Tinh gọi điện cho tôi, nói anh uống say rồi, sau đó tôi qua đó đón anh, đưa anh vào khách sạn thì rời đi.”
Cô cuối cùng không có can đảm thừa nhận người tối qua xảy ra quan hệ với anh là cô.
Cô vẫn sợ sự mỉa mai của anh ta, cái đó thật sự quá khó chịu.
Kiều Phàm nhìn tin nhắn Giang Hạ trả lời, đôi mắt nheo lại: “Đưa vào khách sạn thì rời đi sao? Cô không có ở lại?”
Giang Hạ cắn môi, ngón tay run rẩy gõ chữ: “Không có, anh ghét tôi như vậy, tôi ở lại làm gì, có điều anh hỏi chuyện này làm gì, chắc không phải tối qua có ai vào phòng anh, làm cái gì với anh chứ?”
Kiều Phàm không biết cô là đang cố ý nói dối không thừa nhận, hay là điều cô nói là thật, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt cũng có hơi khó coi.
Một lát sau, anh ta xoa huyệt thái dương: “Không có, cứ như vậy đi.”
Sau khi gửi đi, anh ta trực tiếp tắt điện thoại, lái xe đến bệnh viện.
Giang Hạ nhìn mấy chữ ngắn ngủi như vậy, không biết anh ta có ý gì.
Cái gì gọi là cứ như vậy đi, đây rốt cuộc là sao?
Còn nữa, anh ta nhanh như vậy đã không hỏi rồi sao?
Tuy đây là điều cô hy vọng, nhưng Giang Hạ vẫn rất khó chịu, mũi hơi cay, không nhịn được mà ấm ức hốc mắt đỏ hoe.
Sát vách, Tống Vy mãi không được đợi bản danh sách hàng tồn Giang Hạ gửi, chuẩn bị qua xem thử rốt cuộc như nào.
Vừa đi tới cửa văn phòng của Giang Hạ thì nghe thấy tiếng khóc của cô.
Trái tim của Tống Vy chợt thắt lại, vội mở cửa ra: “Hạ, cậu làm sao vậy?”