Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1480



CHƯƠNG 1480

Sau đó, Tống Vy cúi đầu nhìn quần áo trên người. Quần áo vẫn như thế, vẫn là bộ váy dài màu đen, cô cũng không cảm thấy khó chịu gì, vậy nên cô dám khẳng định mình không bị cưỡng hi3p hay gì gì. Tống Vy thở phào một hơi.

Nhưng cô không hiểu, rốt cuộc tên bảo vệ đó là người của ai, tại sao lại bắt cóc cô rồi sắp xếp cho cô một căn phòng tốt thế này.

Tống Vy nhấc chăn lên, đôi chân trần dẫm lên tấm thảm trên sàn, mắt cô nhìn ra phía cửa sổ sát sàn trong suốt.

Cô vươn tay mở cửa sổ ra, ánh nắng chói loà liền đập vào mắt.

Tống Vy vô thức nhắm mắt lại, đợi đến khi đôi mắt đã hoàn toàn thích ứng thì lại mở mắt ra.

Lần này, cuối cùng cô cũng đã nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài rồi. Bên ngoài là một cảnh biển rất đẹp.

Đúng vậy, là cảnh biển.

Dừa xanh, cát trắng, biển rộng, đẹp như một bức tranh.

Làn gió nhẹ thổi qua, lướt qua mái tóc và chiếc váy dài của Tống Vy, khiến cảnh sắc càng thêm rực rỡ.

Nhưng tâm tình của Tống Vy không hề tốt chút nào, cô căng thẳng nắm chặt tấm rèm cửa.

Cô không biết hiện giờ mình đang ở đâu, chỉ có thể chắc chắn một điều là cô không ở trong quốc gia đó.

Bởi vì khu vực ven biển của nơi đó đều bị khai thác làm địa điểm du lịch cả rồi, làm gì có bãi biển yên tĩnh như thế này. Vừa nhìn là biết đây là một bãi biển tư nhân.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Tống Vy vội vàng xoay người, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Khi cánh cửa mở, một người hầu da đen bước tới, nhìn thấy Tống Vy đứng trước cửa sổ liền cười với cô và nói một câu tiếng anh: “Mợ chủ tỉnh rồi.”

Mợ chủ?

Tống Vy cau mày.

Sao người hầu này lại gọi cô là mợ chủ?

Chẳng lẽ họ biết cô đã kết hôn rồi sao?

Tống Vy nhìn xuống bàn tay trái, trên ngón áp út là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Chắc người hầu này nhìn thấy cô đeo nhẫn nên mới gọi cô là mợ chủ.

Nghĩ vậy nên Tống Vy liền chấp nhận cách xưng hô này, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vài phần cảnh giác.

Cô nắm chặt rèm cửa, dùng tiếng anh hỏi lại: “Đây là đâu?”

Người hầu nghe hiểu câu hỏi nhưng chỉ lắc đầu không đáp.

Tống Vy tưởng rằng vì mình nói nhỏ quá nên liền hỏi lại lần nữa.

Nhưng người hầu vẫn cứ lắc đầu không đáp.

Lần này Tống Vy đã hiểu rồi. Không phải người hầu không nghe thấy mà họ cố tình không nói cho cô biết đây là đâu.

“Mợ chủ, cô đói bụng chưa ạ? Tôi đã làm món mà cô thích, cô xuống lầu ăn một chút đi.” Cuối cùng người hầu cũng lên tiếng hỏi Tống Vy có đói bụng không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.