Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1485



CHƯƠNG 1485

Nếu không thể giữ bình tĩnh, thì càng khó tìm được Tống Vy.

“Dĩnh Nhi đâu?” Sau khi Đường Hạo Tuấn an ủi Tống Hải Dương, ngẩng đầu lên hỏi Trình Hiệp

Trình Hiệp nhanh chóng trả lời: “Cô chủ nhỏ còn ở trong nước, dì Vương đang chăm sóc cô, cô chủ nhỏ cũng đòi muốn tới đây, nhưng tôi cảm thấy dẫn cô đến còn phải chăm sóc cô sẽ không tiện, cho nên không dẫn cô đi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Cậu làm đúng lắm.”

Đúng là không nên dẫn Dĩnh Nhi tới đây, Dĩnh Nhi đến đây rồi họ còn phải phân tâm an ủi chăm sóc, đúng là sẽ làm lỡ chuyện.

Đợi sau khi tìm thấy Tống Vy, sẽ quay về an ủi đứa bé đó.

“Hải Dương, bắt đầu đi.” Đường Hạo Tuấn đưa một chiếc máy tính cho Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương gật đầu hai cái, ôm máy tính chạy đến sô pha trong sảnh, bắt đầu thao tác.

Có quyền hạn do chính phủ nước này cấp cho, Tống Hải Dương có thể truy cập vào vệ tinh của họ để tìm người.

Vệ tinh giám sát không hổ danh là mắt thần, Tống Hải Dương rất nhanh đã từ trong lịch sử ghi chép của vệ tinh giám sát nhìn thấy người đàn ông tối qua đưa Tống Vy đi.

Người đàn ông cõng Tống Vy rời đi từ lối cầu thang thoát hiểm của sân vận động mái vòm, sau đó từ phía sau nhà bếp của sân vận động đi lên một chiếc xe van.

Tống Hải Dương tiếp tục theo dõi chiếc xe van đó, nhìn thấy chiếc xe dừng bên bờ sông, cửa xe mở ra, một bàn tay thò ra từ trong xe, ném một cái túi xách xuống sông, sau đó đóng cửa rời đi.

Do đó từ chỗ này có thể thấy được, người đàn ông đó đúng là chỉ quăng túi xách điện thoại của Tống Vy xuống sông, chứ không ném Tống Vy xuống dưới đó.

Mọi người tiếp tục xem lịch sử giám sát.

Chiếc xe chạy về phía vùng ngoại ô, càng chạy càng hoang vắng, cuối cùng xe van dừng lại bên một cánh rừng.

“Hèn gì mãi không tìm thấy Tống Vy bị bắt đi đâu, thì ra là do vùng ngoại ô không có thiết bị để giám sát.” Giang Hạ nói.

Nếu không phải lần này có vệ tinh giám sát, họ cũng không ngờ được người đó lại bắt Tống Vy đem đến cánh rừng ở vùng ngoại ô.

“Sếp Đường, bây giờ chúng ta cử người đến cánh rừng đó tìm Tống Vy đi.” Hạ Bảo Châu đột nhiên đề nghị với Đường Hạo Tuấn.

Khuôn mặt của Đường Hạo Tuấn ảm đạm, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hạ Bảo Châu không hiểu ý anh, gãi đầu nói: “Sếp Đường tại sao không đồng ý đề nghị của tôi?”

“Ngốc, đó là vì mợ chủ vốn dĩ không ở cánh rừng đó, cánh rừng chỉ là nơi trung chuyển, người đó đưa mợ chủ tới đây, chẳng qua là vì đổi phương tiện vận chuyển thôi.” Trình Hiệp vỗ đầu cô ta một cái.

Hạ Bảo Châu hiểu ra: “Thì ra là vậy, nhưng mà sao các anh biết?”

“Đoán.” Trình Hiệp giải thích: “Người đó tốn nhiều sức đưa mợ chủ đi, nhất định không muốn mợ chủ bị tìm thấy, cho nên rất có khả năng đã đưa mợ chủ rời khỏi nước này, bởi vì tổng giám đốc ở đây, nhất định sẽ đi tìm mợ chủ, lâu dần rồi mợ chủ cũng sẽ được tìm thấy, cho nên để tránh việc này xảy ra người đó chỉ có thể đưa mợ chủ đi.”

“Tôi hiểu rồi.” Hạ Bảo Châu gật đầu.

Giang Hạ và Trần Châu Ánh cũng hiểu ra.

Lúc này, Tống Hải Dương đột nhiên trầm giọng nói: “Đến rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.