CHƯƠNG 1492
Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến cô, cô cũng không thèm quan tâm.
Thứ mà cô quan tâm chính là chiếc máy bay trực thăng đó.
Ánh mắt Tống Vy nhìn vào chiếc trực thăng, trong máy bay trực thăng vẫn còn có người đang ngồi đó, là phi công điều khiển máy bay.
Bởi vì cách một tấm kính pha lê, Tống Vy không thể nhìn thấy rõ vóc dáng của phi công, ngay cả nam hay nữ cũng nhìn không ra.
Cô đang suy nghĩ cô có thể mua chuộc phi công để giúp đỡ cho cô chạy trốn không đây.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên Đường Hạo Minh lại ra dấu với máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng lập tức bay lên cao, rời khỏi hòn đảo nhỏ.
Ánh mắt Tống Vy lập tức ảm đạm.
Được rồi, xem ra mục đích mua chuộc phi công đã không thể làm được, Đường Hạo Minh sẽ không cho phép máy bay trực thăng dừng lại ở đảo.
Cô cũng không tìm được cơ hội tiếp xúc với phi công thì làm sao mua chuộc người ta?
Ý thức được điểm này, Tống Vy cười khổ, quay người trở về phòng.
Đường Hạo Minh thấy cô đi rồi, đôi môi mỏng mới cong lên, nhấc chân đi vào biệt thự.
Lâm Giai Nhi nhìn bóng lưng của anh ta, hai tay chậm rãi nắm chặt lại thành quyền, sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm.
“Đường Hạo Minh, anh chờ đó cho tôi!” Cô ta cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm.
Trong phòng, Tống Vy ngồi trên giường, cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên lại vang lên.
Tống Vy ngước mắt nhìn sang, không nói lời nào.
Cô biết người đến đây là ai, ngoại trừ Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, cô không nghĩ ra người nào khác.
Nếu là bọn họ, vậy thì đương nhiên cô không cần phải đi mở cửa làm gì, hơn nữa đây là địa bàn của bọn họ, cho dù cô không mở cửa thì bọn họ cũng sẽ có cách vào phòng.
Quả nhiên giống y như Tống Vy đã suy đoán, sau khi cửa phòng bị gõ mấy lần thì liền bị người mở ra từ bên ngoài.
Đường Hạo Minh đi ngược với ánh sáng bước vào trong phòng, nhìn Tống Vy đang ngồi ở trên giường, độ cong bên khóe miệng càng ngày càng đậm: “Em có biết không, cô dâu ở thời cổ đại giống em vậy đó, ngồi ở trên giường chờ chồng trở về. Cho nên Vy Vy à, em đang chờ tôi đó à?”
Nghe nói như vậy, gương mặt Tống Vy liền đỏ lên, là tức nên mới đỏ.
“Vô liêm sỉ!” Cô đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cái người này lại nói cô là cô dâu của anh ta, anh ta là chồng cô.
Như vậy không phải là vô liêm sỉ thì là cái gì?
Ai cũng biết là giữa bọn họ có thù hận, nhưng mà trên danh nghĩa bọn họ lại là anh chồng và em dâu, anh ta nói mấy lời như thế căn bản không phù hợp chút nào.
“Vô liêm sỉ hả?” Dường như Đường Hạo Minh nghe thấy trò cười gì đó, anh ta thấp giọng nở nụ cười: “Vy Vy, em nói như vậy thật sự khiến tôi đau lòng đó, em có biết tại sao tôi lại muốn đưa em tới đây không?”