Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1502



CHƯƠNG 1502

Nghĩ vậy, Tống Vy nhấp môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm tay áo Đường Hạo Minh nói: “Hoa văn trên cúc áo anh, tôi đã từng thấy.”

“Ồ?” Đường Hạo Minh có chút kinh ngạc nhướn mày: “Em từng thấy?”

Anh ta nâng tay lên, không che giấu chút nào lộ ra tay áo.

Tống Vy gật đầu: “Ừ.”

“Em từng thấy nó ở đâu?” Đường Hạo Minh híp mắt hỏi.

Không thể nào, thế giới của Tống Vy sạch sẽ như vậy, sao có thể tiếp xúc tới tổ chức này.

Ngay cả anh ta, cũng là năm năm trước trời đất xui khiến mới biết, hơn nữa còn mất một phen công phu mới gia nhập vào.

Cho nên ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng có thể không biết tổ chức này, cô lại từng thấy biểu tượng của tổ chức?

“Ở chỗ một người bạn, nhưng thấy ở trên một chiếc huy chương.” Mắt Tống Vy lóe lên một cái nói.

Đường Hạo Minh hơi biến sắc.

Còn là huy chương!

Huy chương là cao tầng tổ chức mới có, đại biểu cái gì.

Anh ta có một cái, không nghĩ tới bạn Tống Vy cũng có.

“Chẳng lẽ bạn em là…” Biểu cảm của Đường Hạo Minh hoàn toàn nghiêm túc lại.

Tống Vy biết anh ta muốn hỏi gì, lắc đầu một cái: “Bạn em không phải người tổ chức này, cô ấy tình cờ nhặt được huy chương này, ba mẹ bạn trai cô ấy, vào mười mấy năm trước bị tổ chức này sát hại, chủ mưu làm rơi huy chương ở hiện trường.”

“Hóa ra là như vậy.” Nhìn ra Tống Vy cũng không nói dối, Đường Hạo Minh bừng tỉnh nhướn cằm: “Nhưng hình như em đang che giấu tôi cái gì!”

Cô thật sự không nói dối.

Nhưng anh ta nghe được, trong lời nói của cô sơ hở quá nhiều, không nối liền, hiển nhiên có chỗ quan trọng, bị cô lướt qua, không nói.

Tống Vy cũng không bất ngờ bị Đường Hạo Minh nghe ra, dù sao chính cô cũng biết tự mình nói ra lời này lộ ra vấn đề.

Cô vuốt tóc qua tai, nhàn nhạt nói: “Không sai, tôi đã giấu vài điều, bạn trai của bạn tôi, rất muốn biết rốt cuộc là ai giết cha mẹ anh ta, người giết cha mẹ anh ta có biểu tượng giống anh, nên tôi nghĩ anh cũng có thể hỗ trợ tìm hiểu tên hung thủ này là ai, nhưng tôi biết, anh sẽ không giúp tôi, cho nên không có ý định nói.”

“Cũng không chắc.” Đường Hạo Minh cười như không cười nhìn cô.

Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay: “Sao? Anh định hỗ trợ điều tra?”

“Nếu như đây là ý của em, dĩ nhiên anh có thể giúp em.” Đường Hạo Minh nhìn cô.

Trong lòng Tống Vy run lên, nhưng sau đó nghĩ tới điều gì, vểnh môi đỏ mọng lắc đầu một cái: “Không cần, tôi không cần anh giúp, nếu như anh giúp tôi, chắc anh lại muốn nói điều kiện với tôi, tôi biết trên thế giới này không có bữa trưa miễn phí, tôi cũng biết muốn người khác hỗ trợ, cần phải trả giá thật lớn, nếu như là hợp lý, tôi đồng ý bỏ ra, nhưng anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.