Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1503



CHƯƠNG 1503

Tống Vy châm chọc cười lạnh một tiếng: “Vật anh cần, tôi không trả nổi, cho nên cũng không cần anh hỗ trợ.”

Anh ta nhất định sẽ nhắc đến cô ở bên anh ta, hoặc những yêu cầu quá đáng khác.

Như vậy, còn không bằng không cần anh ta giúp, dù sao cô tin tưởng, Hạo Tuấn và Kiều Phàm sớm muộn cũng sẽ tra được tổ chức kia, tra rõ hung thủ.

Đường Hạo Minh nghe lời của Tống Vy, thở dài: “Vy Vy em nghĩ anh như vậy, thật đúng là làm cho anh đau lòng, chẳng lẽ trong lòng em, anh là người như vậy sao?”

“Anh không phải sao?” Tống Vy liếc mắt nhìn anh ta.

Đường Hạo Minh thấp giọng cười: “Được thôi, em cũng cho là như vậy, dù là tôi giải thích tôi không phải như vậy em cũng sẽ không tin tưởng, thôi, tôi không giải thích, nhưng lần này thật đúng là có thể giúp em vô điều kiện, giúp em điều tra thế nào?”

Ánh mắt Tống Vy híp một cái: “Không nói điều kiện cũng giúp tôi điều tra?”

“Không sai.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Vy cảnh giác mím môi đỏ mọng: “Anh sẽ tốt bụng như vậy sao?”

Ở trong lòng cô, Đường Hạo Minh chính là một người không có lợi lộc không dậy sớm, không có lợi cũng sẽ không giúp đỡ.

Cho nên, sao anh ta có thể tốt bụng như vậy được.

“Ai nói tôi không tốt bụng.” Đường Hạo Minh xoay đũa: “Ban đầu chúng ta cùng rơi xuống vực, nếu như không phải là anh đệm dưới người em, người gãy tay chân chắc sẽ là em.”

Tống Vy châm biếm: “Anh còn có mặt mũi nói với tôi! Ban đầu không phải anh bắt cóc tôi, cùng tôi nhảy vực sao? Sao từ trong miệng anh nói ra, giống như chúng ta rơi xuống vực chỉ là một bất ngờ vậy, mà anh còn có có ân cứu mạng tôi?”

“Emm…” Khóe miệng Đường Hạo Minh giật giật, một lát sau mới cười ra tiếng: “Được rồi, lời này tôi nói không đúng, nhưng Vy Vy, tôi nghiêm túc, lần này tôi không nói điều kiện với em, cái gì cũng không cần bỏ ra, tôi điều tra giúp em, em biết, tôi yêu em, vì người mình yêu làm chút chuyện, không phải nên làm sao? Cho nên em nói đi, chỉ cần em nhờ anh giúp, anh sẽ lập tức đồng ý, thế nào? Đối với em mà nói, không khó nhỉ, cũng không lỗ.”

“Anh nói không sai, chuyện một câu nói, đối với tôi mà nói không khó, nhưng là thua thiệt lại là tôi chịu, đối với anh tôi không dám buông lỏng cảnh giác, dù có phải anh tốt bụng không, hay là có mục đích khác, tôi cũng không tin anh, cho nên tôi không thích anh giúp đỡ điều tra.” Tống Vy nhìn anh ta, lạnh lùng nói, đi ra khỏi phòng ăn.

Đường Hạo Minh cũng không gọi cô lại, nhìn bóng người cô biến mất ở phòng khách, mới bất đắc dĩ nhướn vai: “Aizz, cảm giác không được tin tưởng này, thật đúng là không dễ chịu.”

Đường Hạo Minh lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại: “Tra mười mấy năm trước, trong tổ chức có cao tầng nào tự mình ra tay giết người, còn làm mất huy chương thân phận.”

Huy chương thân phận là mỗi cao tầng trong tổ chức đều có, hơn nữa có số hiệu riêng.

Nếu như huy chương kia bị mất, thì nhất định phải trở về tổ chức ghi danh, hơn nữa xin huy chương mới, nên muốn biết trong tổ chức cao tầng đánh rơi huy chương không cũng không phải là một chuyện khó.

Người nghe bên đầu điện thoại nghe xong lời Đường Hạo Minh, gật đầu đồng ý: “Vâng ông chủ.”

“Đi đi, nhưng phải âm thầm điều tra, tra xong, lập tức gửi tin tức cho tôi.” Đường Hạo Minh đẩy kính nói.

Nghe điện thoại xong, anh ta để điện thoại xuống, Lâm Giai Nhi từ phòng bếp đi ra, thấy trong phòng ăn chỉ có mình anh ta, không có Tống Vy, mặt cô ta nhăn nhó hừ lạnh một tiếng: “Tống Vy đi rồi, anh không đi cùng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.