CHƯƠNG 1566
Tống Vy trợn to mắt, rõ ràng đã bị sốc.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Không thích sao?”
“Không không không, không phải, em chỉ là rất sốc, sốc khi mình vậy mà nhận được món quà xa hoa như vậy.” Tống Vy nuốt nước bọt.
Một chiếc du thuyền.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ nhận được một chiếc du thuyền.
Đường Hạo Tuấn sờ tóc của cô và nói: “Cái này không có gì phải sốc cả, chồng của em có tiền, mua những thứ này cho vợ của mình, không phải là điều nên làm hay sao? Anh nghe nói khoảng thời gian trước tổng giám đốc Tô mua cho vợ của anh ta một chiếc du thuyền, vợ của anh ta ở trong giới đi đâu cũng khoe, mà em là vợ của người giàu nhất, sao có thể không có, vợ của người khác có, vợ của anh cũng phải có.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy dở khóc dở cười: “Hóa ra anh là đang so đo, em còn tưởng người so đo gần như đều là phụ nữ chứ, không ngờ anh cũng thế.”
“Không phải so đo, chỉ là em là vợ của anh thì nên có thứ tốt nhất.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc.
Tống Vy mỉm cười: “Vậy nói như thế, sau này anh sẽ mua máy bay, mua trang viên cho em sao?”
“Đương nhiên, anh mua được!” Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, kiêu ngạo nói.
Tống Vy dựa vào trong lòng anh: “Được, vậy em đợi.”
Hai vợ chồng đứng ở đây, nói những lời tình ý của hai người yêu nhau, bầu không khí trở nên vô cùng ấm áp.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em còn chưa nói, đặt tên gì cho chiếc du thuyền.”
“Em nghĩ thử, nếu là du thuyền của em, vậy em đương nhiên phải đặt một cái tên hay một chút.” Tống Vy nghẹo đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Đường Hạo Tuấn kiên nhẫn đợi cô.
Đợi khoảng mấy phút, mắt của Tống Vy chợt sáng lên: “Chồng, em cảm thấy ‘bình minh’ thì sao?”
“Bình minh?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày.
Tống Vy gật đầu: “Đúng, Bình Minh, lúc đó em ở trên ban công tầng ba của biệt thự, nhìn thấy cột thu lôi của chiếc du thuyền này, em biết anh đến rồi, lúc đó em cảm thấy bản thân nhìn thấy bình minh, cho nên gọi nó là bình minh”
“Được.” Đường Hạo Tuấn cong môi: “Vậy gọi là Bình Minh, đợi đến bến tàu trong nước, anh cho ngươi phun sơn bốn chữ này.”
“Ừ.” Tống Vy mỉm cười đáp.
“Thời gian không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi thôi.” Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô, đi vào bên trong du thuyền.
Đợi khi Tống Vy tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Tống Vy đi tới trước cửa sổ, nhìn bến tàu cách ở xa ở phía trước, hai mắt lập tức sáng lên: “Chồng, mau dậy đi, chúng ta có phải đến rồi không!”
Đường Hạo Tuấn lúc này còn chưa thức dậy, nghe thấy tiếng của cô mới mở mắt ra.
Anh ngồi dậy, cầm quần áo ở một bên mặc vào lúc này mới xuống giường: “Anh xem thử.”