CHƯƠNG 1569
Ba người Giang Hạ dừng lại ở trước mặt Tống Vy, không mở miệng nói chuyện, bọn họ định đợi ba mẹ con sau khi gần gũi xong thì sẽ mở miệng sau.
Đường Hạo Tuấn cũng đứng ở một bên, không có làm phiền ba mẹ con.
Có điều vài phút sau, anh mới bước lên một bước, cùng khuỵu người xuống, ôm ba mẹ con vào trong lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, mẹ trở về là chuyện vui, không phải sao?”
Nghe thấy lời này, Tống Hải Dương vội khịt mũi, nín khóc: “Ba nói đúng, Dĩnh Nhi, đừng khóc nữa, chúng ta nên cười, mẹ trở về rồi, phải cười mới đúng.”
Tống Dĩnh Nhi nấc cụt trả lời: “Em biết rồi anh, em không khóc.”
Cô bé ngẩng đầu lên, nấc cụt nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, nặn ra nụ cười với hai người: “Ba mẹ, nhìn, con không khóc nữa .”
“Ừm, mẹ nhìn thấy rồi, ngoan lắm!” Tống Vy hôn lên trán của cô bé.
Đương nhiên, cũng không quên Tống Hải Dương, cũng hôn một cái.
Là mẹ, vấn đề công bằng này, cô luôn làm rất tốt.
Đường Hạo Tuấn cũng như vậy, hôn con trai con gái một đứa một cái.
An ủi xong hai đứa trẻ, Tống Vy được Đường Hạo Tuấn đỡ dậy.
Tống Vy nhìn ba người bạn thân ở đối diện, nở nụ cười.
Ba người bạn thân cũng mỉm cười với cô, ngay sau đó, ba người trực tiếp ôm lấy Tống Vy, ôm Tống Vy ở giữa.
“Vy Vy, chào mừng cậu trở về!” Giang Hạ nhìn Tống Vy, vui mừng kích động nói.
Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cũng như vậy, nói chào mừng.
Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ đứng ở một bên nhìn bốn người.
Nhìn thấy Tống Vy bị ba người phụ nữ vừa hôn vừa ôm, lần đầu tiên không có sinh ra cảm giác không vui.
Bởi vì anh biết, những ngày Tống Vy không ở đây, bọn họ cũng rất lo cho cô, cũng đang cố gắng tìm cô.
Tình bạn này, đáng để anh khẳng định.
Tống Vy qua lại với bọn họ, anh cũng yên tâm.
Lúc này, dì Vương đi tới, nhìn thấy Tống Vy, hốc mắt cũng đỏ lên: “Mợ chủ.”
Tống Vy nghe thấy, buông đám Giang Hạ ra, xoay người nhìn Dì Vương, sau đó đi tới, ôm lấy Dì Vương: “Dì Vương, tôi trở về rồi.”
“Trở về thì tốt, trở về thì tốt.” Dì Vương vui mừng vỗ lưng của cô.
Tống Vy mỉm cười: “Những ngày này, khiến Dì Vương lo lắng rồi.”
“Không có, tôi vẫn ổn, cậu chủ và hai đứa trẻ mới là người lo lắng nhất.” Dì Vương buông Tống Vy ra, lau khóe mắt nói.
Tống Vy gật đầu: “Tôi biết, sau này sẽ không nữa, sẽ không để bọn họ lo lắng sợ hãi nữa.”
“Được rồi mợ chủ, chúng ta vào nhà trước, có chuyện gì, nói ở trong nhà, bên ngoài lạnh.” Dì Vương lau nước mắt, lần nữa nở một nụ cười.
Tống Vy ừ một tiếng: “Dì nói đúng, tất cả chúng ta vào trong đi.”