Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1611



CHƯƠNG 1611

Có rất nhiều thù hận, thật sự phải tự mình ra tay báo thù, mới cảm thấy là trả thù.

Cho nên đổi lại là cô, lựa chọn của cô cũng giống như anh.

“Em không cảm thấy anh làm như vậy rất đáng sợ sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.

Tống Vy mỉm cười: “Câu hỏi này, anh trước đó đã từng hỏi em một lần, câu trả lời lúc đầu của em là không sợ, bây giờ vẫn như vậy, hơn nữa em còn muốn hỏi anh, em ủng hộ anh làm như vậy, chứng tỏ em cũng không phải là một người lương thiện, anh còn yêu không?”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, bất luận em như thế nào, anh cũng yêu, huống chi, quá lương thiện, vốn không thể sống ở trên thế giới này, em như vậy là tốt.”

“Vậy thì được rồi.” Tống Vy dựa vào vai của anh: “Khi nào ra tay? Bên phía bác sĩ Mạnh, cần nói một tiếng không?”

“Hai ngày nữa, chuyện của Trần Nhã Nhã có thể giải quyết trước, còn Mạnh Ngọc, về sau rồi nói.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.

“Đúng, Trần Nhã Nhã đã ở trong tù lâu như vậy rồi, cũng đến lúc ra ngoài rồi, bà Trần cũng đợi tới sốt ruột rồi.” Tống Vy gật đầu.

Sau đó, cô đứng dậy: “Em gọi điện cho bà Trần, nói với bà ấy tin tốt này.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Đi đi.”

Tống Vy cầm điện thoại, đi sang một bên gọi điện.

Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cũng rút điện thoại ra, gọi điện cho Trình Hiệp.

Giọng nói của Trình Hiệp rất nhanh đã truyền tới: “Tổng giám đốc.”

“Trong phòng Lâm Giai Nhi có lắp camera đúng chứ?” Đường Hạo Tuấn trầm giọng hỏi.

Trình Hiệp vừa lái xe, vừa đáp: “Phải, có camera.”

“Vậy cậu sao chép lại đoạn camera cô ta khai tất cả tội trạng trước đó lại, đưa cho bên phía cảnh sát, vụ án của Trần Nhã Nhã, có thể lật án lại rồi.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.

Trình Hiệp gật đầu: “Được, tôi lát nữa sẽ đến cục cảnh sát.”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, sau đó tắt máy.

Vừa hay vào lúc này, Tống Vy cũng gọi điện thoại xong quay lại.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Nói xong rồi sao?”

“Nói xong rồi, bà Trần rất kích động, đã khóc rồi.” Tống Vy ngồi ở bên cạnh anh rồi đáp.

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Rất bình thường, Trần Nhã Nhã vốn là vô tội, bà Trần một lòng muốn con gái của mình ra ngoài, nhưng do trước đó chúng ta mãi không bắt được Lâm Giai Nhi, cho nên Trần Nhã Nhã mới ở trong tù lâu như vậy, bây giờ Trần Nhã Nhã có thể ra ngoài rồi, bà ta đương nhiên rất kích động.”

“Anh nói đúng.” Tống Vy để điện thoại xuống, khẽ mỉm cười.

Đường Hạo Tuấn ôm eo của cô: “Anh vừa bảo Trình Hiệp đến cục cảnh sát lật án cho Trần Nhã Nhã rồi.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Mắt của Tống Vy chợt sáng lên: “Có điều Trần Nhã Nhã nhanh nhất có thể bao lâu thì ra ngoài.”

“Không rõ, có điều chậm nhất không quá nửa tháng.” Đường Hạo Tuấn suy nghĩ một chút thì đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.