Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1639



CHƯƠNG 1639

Mẹ Giang lại nhìn về phía phòng Giang Hạ: “Hay là thế này đi Vy Vy, để dì đi hỏi Giang Hạ thử con bé đang có tâm sự gì. Nếu có thì dì sẽ gọi lại cho con, con thấy sao?”

Cách này không tệ.

Giang Hạ không nói với cô vì cảm thấy cô sẽ không giúp được gì.

Nhưng khi bị mẹ hỏi thì biết đâu Giang Hạ sẽ nói ra.

“Được ạ, con xin nhờ cả vào dì, nhất định dì phải hỏi rõ đấy ạ, con thật sự rất lo cho cậu ấy.” Tống Vy nói.

Mẹ Giang gật đầu: “Được rồi, dì nhất định sẽ làm thế, vậy dì cúp máy trước đây.

Tống Vy vâng một tiếng.

Sau khi cúp máy, Mẹ Giang đi đến trước phòng con gái rồi gõ cửa: “Giang Hạ, con ngủ rồi sao?”

“Không ạ.” Giọng Giang Hạ truyền qua cánh cửa.

Mẹ Giang nói tiếp: “Mẹ có thể vào không?”

“Đợi con chút.” Bên trong phòng, Giang Hạ vội rút hai tờ khăn giấy ra để lau nước mắt rồi mới nói đáp lời: “Mẹ vào đi.”

Sau khi được con gái đồng ý, mẹ Giang đẩy cửa đi vào: “Con đang làm gì đó?”

“Không có gì đâu mẹ, con chỉ lướt điện thoại thôi.” Giang Hạ lắc lắc điện thoại rồi cười.

Nhưng là người hiểu con gái, Mẹ Giang lập tức nhìn ra thái độ hoảng hốt của con gái. Quan trọng nhất là mắt con bé con đỏ đỏ, lông mi ươn ướt, chứng tỏ con bé vừa khóc xong.

“Giang Hạ, con nói thật cho mẹ biết, gần đây đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Giang đi tới rồi ngồi cạnh giường.

Giang Hạ lắc đầu: “Không có ạ, có thể có chuyện gì chứ, mẹ đừng nói vớ vẩn.”

“Mẹ nói vớ vẩn sao?” Mẹ Giang ngẩng mặt lên. “Con không biết nhưng mẹ có thể nhìn rõ được, mấy ngày nay, cứ hễ ra là con ngồi ngẩn người, hoặc là ở lì trong phòng không chịu ra, còn không là chạy ra ngoài mua cho bố mẹ một đống đồ, chuyện này bình thường sao? Không hề, hơn nữa Vy Vy vừa mới gọi hỏi mẹ là có chuyện gì xảy ra với con không, nói rằng con giao hết công việc ở công ty cho cấp dưới, lại còn không nói với con bé. Nên con à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Giang Hạ cúi đầu, hai tay siết chặt, chần chờ mãi không đáp.

Mẹ Giang thấy thế cũng xác định được con gái đã xảy ra chuyện gì rồi, vậy nên bà vô cùng lo lắng vội nắm lấy vai cô: “Giang Hạ, con nói cho mẹ biết đi, có chuyện gì đã xảy ra, con nói đi, đừng để mẹ lo có được không?”

Giang Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía mẹ, cô há miệng: “Con…..”

“Nói!” Mẹ Giang thúc giục.

Giang Hạ chỉ nói một tiếng con rồi cuối cùng vẫn chẳng nói thêm gì cả.

Mẹ Giang tức tới đỏ mắt: “Giang Hạ, rốt cuộc là chuyện gì khó nói như thế? Con cứ thế này sẽ làm mẹ lo lắm có biết không?”

“Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi!” Giang Hạ cúi đầu, hai tay ôm mặt khóc oà lên, tiếng khóc tràn đầy bi thương.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Mẹ Giang cũng rất khó chịu, thái độ của bà mềm mỏng hẳn đi: “Mẹ xin lỗi Giang Hạ, mẹ chỉ lo cho con thôi. Giang Hạ, có phải con ở bên ngoài đắc tội với ai rồi nên mới từ bỏ công việc không?”

“Không phải.” Giang Hạ lắc đầu. “Con không đắc tội với ai cả, chỉ là….chỉ là…con xin lỗi, con không thể nói được, mẹ đừng hỏi nữa có được không? Con xin mẹ đó, đừng hỏi nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.