CHƯƠNG 1649
Mặc dù Tống Dĩnh Nhi thích xem, nhưng lại là một đứa bé biết nghe lời, có kỷ luật, Tống Vy nói không xem nữa, cho dù rất tiếc nuối, cũng không khóc, không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn gật đầu không xem nữa.
Nên, điều này khiến Tống Vy vô cùng vui mừng và yên tâm.
Dắt tay hai đứa bé đi lên tầng, Tống Vy đích thân tắm rửa cho hai đứa.
Nói ra, từ sau khi cô ra nước ngoài tham gia cuộc thi quốc tế, hai đứa bé hầu hết đều là do dì Vương chăm sóc, cô cũng rất ít khi tắm cho hai đứa.
Nên tối nay, lúc cô tắm cho hai đứa, hai đứa bé vô cùng vui vẻ.
Tắm rửa xong, Tống Vy khẽ vỗ vào cái mông nhỏ của hai đứa bé, ra hiệu cho bọn chúng nhanh chóng nằm lên giường.
Hai anh em bây giờ vẫn còn nhỏ, nên ở cùng một phòng, ngủ cũng ngủ chung một giường.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn muốn chia giường cho hai đứa nhỏ, nhưng Dĩnh Nhi rất bám Hải Dương, nói kiểu gì cũng không đồng ý, bọn họ không ngang bướng bằng con bé, nên chỉ có thể để mặc cho hai anh em ngủ cùng nhau.
Nhưng đến năm sau, hai anh em qua sinh nhật năm tuổi, bọn họ làm ba mẹ, nói gì cũng phải chia phòng cho hai đứa.
“Mẹ.” Tống Dĩnh Nhi vỗ ở giữa giường: “Mau lên đây đi, kể chuyện cho con với anh.”
Tống Vy nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa bé, khẽ cười: “Được, mẹ lên đây.”
Cô nằm lên, nằm ở giữa giường, hai đứa bé một đứa nằm bên trái một đứa nằm bên phải cô, sau đó ôm lấy cánh tay cô, đợi cô kể chuyện.
Thực ra Tống Hải Dương chả có hứng thú gì với mấy câu chuyện cổ tích này, nhưng sở dĩ cậu bé tình nguyện nghe chỉ là vì cậu bé thích cảm giác ở cùng ba mẹ, hưởng thụ khoảng thời gian giữa ba mẹ và con cái.
Còn về Dĩnh Nhi ngoại trừ thích cảm giác ở cùng ba mẹ, thì thật sự cũng thích nghe kể chuyện.
Tống Vy khẽ vỗ vào lưng hai đứa bé, vừa dỗ hai đứa bé ngủ vừa kể chuyện cổ tích.
Cơ thể của trẻ con vốn dĩ ngủ nhiều, Tống Vy vẫn chưa kể chuyện xong, hai đứa bé đã được cô ru ngủ.
Theo lý mà nói, sau khi dỗ hai đứa bé ngủ, nhiệm vụ của Tống Vy đã hoàn thành, cũng nên trở về phòng của mình và Đường Hạo Tuấn.
Nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu khi đã ngủ say của hai đứa bé và bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy cánh tay cô của hai đứa bé, trong lòng cô biến thành một vũng nước ấm, không muốn, cũng không nỡ rời đi.
Vì vậy Tống Vy dứt khoát nhắm mắt lại, tối nay định ngủ ở đây.
Nói ra thì từ sau khi kết hôn với Đường Hạo Tuấn, hình như cô chưa ngủ với hai đứa bé.
Rất nhanh, Tống Vy ngửi thấy hương sữa và mùi hương sữa tắm trẻ con trên người hai đứa bé, từ từ đi vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ không lâu, Đường Hạo Tuấn đã họp xong, từ trong phòng sách đi ra, trở về trước cửa phòng ngủ chính, vừa kéo cà vạt vừa đẩy cửa ra.
Sau khi mở cửa ra, bên trong tối om, điều này khiến bàn tay đang kéo cà vạt của Đường Hạo Tuấn không khỏi dừng lại.
Chuyện gì đây?
Không có ai sao?