Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1650



CHƯƠNG 1650

Phải biết là mỗi lần anh bận viện ở phòng sách, Tống Vy đều ở trong phòng đợi anh, nếu như không đợi được, cô sẽ ngủ trước, cũng sẽ để lại cho anh một ngọn đèn nhỏ.

Mà bây giờ, trong phòng tối om, rõ ràng là không có ai ở trong phòng.

Quả nhiên, sau khi Đường Hạo Tuấn bật đèn lên, trong phòng không có ai.

Lông mày Đường Hạo Tuấn cau lại, gọi một tiếng: “Vy Vy?”

Trong phòng không có ai trả lời.

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại.

Kỳ lạ, muộn như vậy rồi, cô không ở phòng thì đi đâu?

Cuối cùng, Đường Hạo Tuấn nghĩ đến một nơi, quay người đi về phía trước.

Phía trước không xa chính là phòng của hai đứa bé, nói không chừng, bây giờ cô đang ở bên trong.

Đường Hạo Tuấn đưa tay lên gõ cửa trước, sau khi không có ai ra mở cửa, anh mới đẩy cửa phòng của hai đứa bé ra.

Cửa phòng được đẩy ra, đèn trong phòng vẫn sáng, mà trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, ba mẹ con đang nằm ở đó, ngủ rất ngon.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Tống Vy, trái tim đang nhấc lên rơi về chỗ cũ, vừa có chút bực bội lại buồn cười.

Anh trở về phòng không nhìn thấy cô, lo lắng rốt cuộc cô đã đi đâu, còn đặc biệt đi ra ngoài tìm cô.

Kết quả thì hay rồi, cô ở chỗ hai đứa bé ngủ ngon như vậy, còn không nói với anh một tiếng, hại anh phải đi tìm cô.

Không được, cô đã không nghe lời như vậy, nên nhận trừng phạt.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia mờ ám, nhẹ nhàng đi về phía chiếc giường.

Đi đến bên cạnh giường, anh hơi cúi người xuống, lật chăn ra, sau đó một tay đặt dưới cổ Tống Vy, một tay đặt ở dưới đầu gối của cô, bế cô lên.

Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy quay người đi về phía sofa, sau khi đi đến trước sofa, anh đặt Tống Vy lên sofa trước, sau đó trở lại giường, kéo chăn lên cho hai đứa bé, lúc này mới quay trở lại trước sofa, lại bế Tống Vy lên, đi về phía cửa.

Trong lúc di chuyển, đầu của Tống Vy đang dựa vào ngực Đường Hạo Tuấn, theo bước chân của anh hơi trượt ra, sau đó trán không cẩn thận chạm vào kẹp cà vạt, cảm giác lạnh lẽo của kẹp cà vạt lạnh đến rùng mình, khiến cô đột nhiên tỉnh lại.

“Sao vậy?” Sau khi tỉnh lại, Tống Vy phát hiện mình đang di chuyển, giật mình.

Đến tận khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông từ trên đầu truyền đến, lúc này mới phản ứng lại, mình không bay lên, mà bị người ta bế đi.

“Đừng cử động, không ngã xuống đó.” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn rõ ràng khàn khàn nhắc nhở.

Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hạo Tuấn, sao anh…”

“Anh làm việc xong trở về, thấy em không ở trong phòng, sau đó đi đến phòng Hải Dương và Dĩnh Nhi, nhìn thấy em đang ngủ ở đó.” Đường Hạo Tuấn giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.