CHƯƠNG 1657
Chôn ở một nghĩa địa bình thường, anh lại cảm thấy tiện cho Lâm Giai Nhi quá.
Người giống như Lâm Giai Nhi, không nên được chôn cất tốt như vậy.
Nhưng bây giờ Mạnh Ngọc chủ động đề nghị muốn an táng Lâm Giai Nhi, ngược lại đã giải quyết được sự phiền não của anh.
“Cậu muốn thi thể của Lâm Giai Nhi, được, tôi đồng ý.” Đường Hạo Tuấn gật đầu nói.
Trên mặt Mạnh Ngọc hiện lên sự vui mừng, vội vàng đặt cốc trà trong tay xuống: “Hạo Tuấn, cảm ơn cậu.”
“Cậu không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn cái sự phiền phức Lâm Giai Nhi này cứ ở trong tay tôi mà thôi.” Đường Hạo Tuấn thờ ơ nói.
Mạnh Ngọc cũng không quan tâm điều anh nói là thật hay giả, lại hỏi: “Đúng rồi, thi thể của Giai Nhi, vẫn đang ở trong nhà xác ở bệnh viện số ba hả?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc đứng dậy: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp.”
Nói xong, anh ta lập tức nhấc chân đi về phía cửa.
Đường Hạo Tuấn cau mày, vẫy tay với Trình Hiệp: “Phái một người đi theo anh ta, trông chừng anh ta, đừng để anh ta làm gì.”
“Tổng giám đốc lo lắng trạng thái hôm nay của Mạnh Ngọc đều là giả vờ, thực ra vẫn còn chìm đắm trong sự đau khổ khi Lâm Giai Nhi qua đời, từ đó lại làm ra chuyện ngốc nghếch sao?” Trình Hiệp hỏi.
Đường Hạo Tuấn không nói đúng cũng chả nói sai.
Trình Hiệp đứng thẳng người lên: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp người đi theo anh ta.”
“Đi đi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp nhấc chân đi ra khỏi phòng dành cho khách.
Đường Hạo Tuấn không đi, vẫn ngồi ở đó uống trà, đến khi uống hết trà trong cốc, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng dành cho khách.
Anh không biết Mạnh Ngọc đi ra có phải là lừa anh hay không.
Nhưng nếu như thật sự lừa anh, vậy anh cũng không quan tâm đến sống chết của Mạnh Ngọc nữa.
Một người trong đầu chỉ có tình yêu, không quan tâm đến cái khác, không đáng để anh quan tâm.
Sau khi Mạnh Ngọc rời khỏi tập đoàn Đường thị, lái xe thẳng đến bệnh viện số ba.
Có lẽ là bên phía bệnh viện số ba đã nhận được sự căn dặn của Đường Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc vừa đến, đã có người đưa anh ta đi thẳng đến chỗ nhà xác.
Mạnh Ngọc lại một lần nữa nhìn thấy thi thể của Lâm Giai Nhi, thi thể đã làm lạnh mấy ngày rồi, cả người từ trên xuống dưới đều trắng bệnh, nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhưng Mạnh Ngọc không hề bị dọa sợ, là một bác sĩ, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều thi thể, anh ta còn nhìn thấy thi thể khó coi, đáng sợ hơn, nên nhìn thấy cái này, không hề cảm thấy sợ hãi.
Cho dù anh ta không phải là bác sĩ, nhìn thấy thi thể của Lâm Giai Nhi, cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi, bởi vì Lâm Giai Nhi là người mà anh ta từng yêu.
“Bác sĩ Mạnh.” Một bác sĩ của bệnh viện số ba đến bên cạnh Mạnh Ngọc, nhìn Lâm Giai Nhi trước, sau đó mới nhìn Mạnh Ngọc: “Thi thể phải chuyển đến đâu?”
“Nơi hỏa táng.” Mạnh Ngọc lại kéo tấm vải trắng lên cho Lâm Giai Nhi, rủ mắt xuống, trả lời.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cần tôi giúp sắp xếp xe không?”