CHƯƠNG 1670
Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn cũng tự hào không kém, nhận được điện thoại của huấn luyện viên khen ngợi Dĩnh Nhi, đêm đó, khóe miệng cong lên của Hạo Tuấn gần như không hề hạ xuống.
Sau bữa ăn, Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy một cái, sau đó ra khỏi nhà và đi đến tập đoàn Đường Thị.
Tống Vy không đi mà phải thu dọn chút hành lý để buổi chiều xuất phát ra sân bay đi đến thành phố Hải, cô đã mua xong vé máy bay vào tối hôm qua rồi.
Đến khi thu dọn hành lý xong và đến sân bay thì đã là ba giờ chiều.
Tống Vy soát vé, lên máy bay và đã đến thành phố Hải trước khi trời tối.
Vừa xuống máy bay, Tống Vy dẫn theo bốn vệ sĩ bước ra khỏi lối đi dành cho khách VIP một cách rất gây chú ý, cô nhìn thấy có người đang giơ tấm bảng có viết tên cô cách đó không xa.
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của những người ra vào sân bay cùng với sự vây quanh xin chữ ký của những người xem cô như một ngôi sao, cô đã đến được trước mặt người kia: “Tôi là Tống Vy.”
Người đó nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia của Tống Vy liền biết rằng cô là người mà giám đốc của mình căn dặn đến đón, vội vàng đặt tấm bảng xuống, nói một cách cung kính: “Xin chào mợ chủ, chào mừng mợ chủ đến thành phố Hải, tổng giám đốc Đường đã liên lạc với giám đốc khách sạn chúng tôi, chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng cho mợ chủ rồi, mời mợ chủ đi về phía này, xe đón mợ chủ về khách sạn đã đỗ bên ngoài sân bay.”
“Được, làm phiền cậu rồi.” Tống Vy gật đầu.
Ngay từ đầu cô đã biết người này chính là người được khách sạn cử đến đón cô, bởi vì trước khi cô lên máy bay, Hạo Tuấn đã liên lạc với cô, nói rằng đã sắp xếp xong khách sạn cho cô rồi, đến lúc đó sẽ có người đến đón cô.
Vì vậy, nhìn thấy người này giơ tấm bảng tên của mình ở đây, cô cũng không kinh ngạc chút nào.
Hơn nữa, khách sạn trong quần thể này cũng là một trong những khách sạn mà tập đoàn Đường Thị nắm cổ phần kiểm soát, cô ở đây cũng coi như là ở khách sạn nhà mình.
Đúng vậy, mặc dù lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Đường Thị là các loại xa xỉ phẩm, nhưng tập đoàn Đường Thị cũng đồng thời có mảng kinh doanh phụ, đó chính là nhà hàng, khách sạn, du lịch, hàng không…
Tóm lại, ngoại trừ mảng bất động sản, những mảng khác hầu như đều có liên quan đến.
Nếu không, chỉ dựa vào việc bán hàng hóa xa xỉ, tập đoàn Đường Thị căn bản không thể lọt vào top 500 tập đoàn mạnh của thế giới.
Rất nhanh, dưới sự tiếp ứng bảo vệ của vệ sĩ và nhân viên khách sạn, Tống Vy đã lên xe và trở về khách sạn thuận lợi.
Phòng mà khách sạn bố trí là phòng Tổng thống, Tống Vy vừa bước vào đã nhào thẳng lên giường, vươn người một cách thoải mái: “Ôi… Dễ chịu!”
Ngồi mấy tiếng trên máy bay, tuy rằng là khoang hạng nhất nhưng cũng rất mệt, tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi sớm, dự định sáng mai sẽ đến thăm gia đình của Giang Hạ.
“À đúng rồi, điện thoại!” Tống Vy vỗ trán, chợt nhớ ra trước khi lên máy bay, Hạo Tuấn đã nói với cô, bảo cô sau khi đến khách sạn thì gọi điện cho anh, suýt chút nữa cô quên mất.
Nếu không, sau khi chờ đợi, Hạo Tuấn nhất định sẽ lại lải nhải càm ràm.
Tống Vy nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.