CHƯƠNG 1714
“Anh biết em sẽ không đi, anh cũng không muốn đi, cho nên anh mới nói với anh ta rằng không cần thiết.” Đường Hạo Tuấn đáp.
Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Cũng không biết Mạnh Ngọc đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, anh ta biết rõ bọn họ hận Lâm Giai Nhi thấu xương thì sao có thể đến dự đám tang của Lâm Giai Nhi.
Nhưng Mạnh Ngọc vẫn hỏi bọn họ có đến không.
“Được rồi, xem TV thôi nào.” Đường Hạo Tuấn cầm điều khiển từ xa bấm phát lại phim hoạt hình đang tạm dừng.
Một nhà bốn người tận hưởng khoảng thời gian ấm áp, mãi đến tận mười giờ tối, bọn họ mới về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Tống Vy thức dậy đã là chín giờ sáng.
Đường Hạo Tuấn không còn ở trong phòng, cô chạm vào vị trí anh nằm qua, vẫn còn sót lại chút hơi ấm.
Chắc anh vừa mới thức dậy cách đây không lâu.
Tống Vy duỗi người, vén chăn bước xuống giường đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Sau khi làm vệ sinh sạch sẽ, cô mở cửa chuẩn bị đi xuống lầu.
Vừa mở cửa phòng ra, hai đứa nhỏ đã đứng chờ trước cửa mỉm cười với cô: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.”
Tống Vy bị hai đứa nhỏ làm giật mình, cô kinh ngạc cười hỏi: “Sao hai con lại đứng đây? Các con đến đây gọi mẹ dậy hả?”
Tống Hải Dương gật đầu: “Vâng, ba bảo bọn con lên lầu gọi mẹ xuống ăn sáng.”
“Ba?” Tống Vy nhướng mày: “Ba con còn ở nhà sao?”
“Vâng, ba đang ở dưới nhà.” Tống Dĩnh Nhi trả lời.
Tống Vy bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy, ba đã kêu chúng ta xuống ăn sáng, vậy chúng ta đi thôi nào.”
Cô tưởng Đường Hạo Tuấn đã đi làm rồi, không ngờ hôm nay lại dành thời gian ở nhà ăn sáng cùng bọn họ.
Xét cho cùng bây giờ đã là chín giờ sáng, tập đoàn Đường Thị cũng đã đến giờ làm việc rồi.
Tống Vy dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu, Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên sô pha phòng khách lật xem tạp chí tài chính.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh đặt tạp chí xuống, quay lại nhìn ba mẹ con đang đi xuống, gương mặt lạnh lùng lập tức mỉm cười dịu dàng: “Em dậy rồi à?”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu: “Em tưởng anh đã đi làm rồi.”
“Hôm nay anh không đến tập đoàn mà sẽ đi tuần tra chi nhánh công ty ở thành phố Giang, cho nên đi muộn một lát cũng được.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy nói.
Tống Vy nâng cằm: “Thì ra là vậy.”
“Đi thôi, đi ăn sáng thôi nào.” Đường Hạo Tuấn đi tới.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó đồng loạt thả tay Tống Vy ra rồi đẩy Tống Vy vào trong ngực Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy không ngờ hai đứa nhỏ này lại làm như thế, nhất thời không chú ý, kinh ngạc bổ nhào về phía Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, mỉm cười đón lấy cô.
“Em không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn ôm eo cô hỏi.