CHƯƠNG 1724
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn: “Dì à, những gì chồng cháu nói có thể là thật đấy. Trước đây vì để có thể ở bên Kiều Phàm, Giang Hạ đã bí mật điều tra kẻ sát hại ba mẹ Kiều Phàm. Lúc đó, Giang Hạ không biết chú dì vô tình làm tiết lộ tung tích của ba mẹ Kiều Phàm, cô ấy cứ tưởng cái chết của ba mẹ Kiều Phàm không liên quan đến chú dì, cho nên cứ tưởng chỉ cần tìm ra hung thủ, sẽ giải oan cho nhà họ Giang, Kiều Phàm cũng sẽ không lạnh lùng với cô ấy nữa, cô ấy và Kiều Phàm có thể ở bên nhau, nhưng…”
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Nhưng niềm hy vọng của Giang Hạ cuối cùng cũng tan vỡ, Giang Hạ biết được tin ba mẹ Kiều Phàm chết thực sự là do chú dì vô tình làm lộ tung tích, vì vậy Giang Hạ rất tuyệt vọng, đồng thời cô ấy cũng biết mình và Kiều Phàm hoàn toàn không có khả năng. Cho nên cháu nghĩ cô ấy tự sát là hy vọng cái chết của mình có thể khiến Kiều Phàm chấm dứt ân oán với nhà họ Giang.”
Sau khi nghe Tống Vy nói xong, ba mẹ Giang đều sững sờ.
Một lúc sau, ba Giang đấm ngực, khóc lóc tự trách: “Là lỗi của tôi, là tôi đã hại con gái mình, là tôi!”
Mẹ Giang cũng khóc.
Tống Vy nhìn hai vợ chồng họ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cô đột nhiên hối hận vì lúc đó không nói cho Giang Hạ biết ba mẹ Kiều Phàm chết thế nào.
Nhưng đồng thời cô cũng biết, cho dù lúc đó cô không nói cho Giang Hạ biết thì sau này cô ấy cũng sẽ biết thôi.
E là lúc đó Giang Hạ sẽ đau khổ hơn.
Tóm lại, cho dù có làm thế nào cũng tiến thoái lưỡng nan.
“Hạo Tuấn, anh nói xem, có phải em đã sai rồi không?” Tống Vy rất tự trách khi nhìn thấy ba mẹ Giang đau khổ như vậy.
Đường Hạo Tuấn hiểu ý cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Không liên quan đến em, dù không có em, Giang Hạ cũng sẽ biết chuyện này từ người khác, đến lúc đó, cô ấy cũng sẽ lựa chọn như hôm nay.”
Tống Vy mở miệng: “Nhưng…”
“Đừng nghĩ nhiều.” Đường Hạo Tuấn vỗ nhẹ vai cô: “Anh hiểu được cách làm của Giang Hạ.”
Anh vừa nói xong, ba mẹ Giang đồng loạt nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn nói: “Nhà họ Giang và nhà họ Kiều có ân oán sâu đậm, ba mẹ Kiều Phàm quả thật là vì nhà họ Giang nên mới chết. Giang Hạ muốn chấm dứt hoàn toàn ân oán giữa hai gia đình, chuyện cô ấy có thể làm là lấy mạng đổi mạng, cô ấy không thể để ba mẹ mình phải trả giá bằng tính mạng, cho nên những gì cô ấy có thể làm là dùng tính mạng của mình để giải quyết mối ân oán này.”
Nghe Đường Hạo Tuấn nói xong, ba Giang đấm ngực: “Con bé này… sao nó có thể nghĩ như thế chứ, đây là ân oán giữa thế hệ chúng tôi, phải nên để thế hệ chúng tôi giải quyết, chứ không phải để con bé giải quyết, sao con bé có thể…”
Mẹ Giang khóc nức nở: “Giang Hạ, hu hu…”
Cặp vợ chồng vốn đã già hơn người đồng trang lứa, nay lại càng thêm già nua.
Tống Vy nhìn họ, trái tim thắt lại, môi mấp máy, đang định nói gì đó thì ba Giang đột nhiên nói: “Từ lâu, chú và mẹ Giang Hạ đã nghĩ đến việc giải quyết ân oán giữa hai gia đình, thậm chí đã nghĩ ra cách rồi, nhưng vẫn chưa thực hiện, con bé Giang Hạ lại ra tay trước.”
“Cái gì? Chú dì đã tìm ra cách giải quyết ân oán giữa hai gia đình rồi sao?” Tống Vy ngạc nhiên.
Ba mẹ Giang vừa khóc vừa gật đầu.
Tống Vy buông tay Đường Hạo Tuấn, bước tới nắm lấy tay mẹ Giang hỏi: “Chú dì, hai người đã nghĩ ra cách gì? Sao đến giờ vẫn chưa thực hiện?”