CHƯƠNG 1739
Tống Vy nhìn cô cười, cũng cười theo: “Cậu nói vậy thì tớ cũng yên tâm rồi, gần đây cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”
“Có, có cảm giác muốn ói.” Giang Hạ gật đầu lia lịa.
Tống Vy đáp: “Đây là phản ứng bình thường.”
“Tớ biết, chỉ là không rõ lắm, Vy, cậu từng sinh con qua, cậu nói cho tớ nghe xem, mang thai phải chú ý những gì?” Giang Hạ túm lấy cánh tay của Tống Vy, hỏi.
Tống Vy đặt cốc nước xuống: “Được, vậy tớ nói cho cậu biết.”
Hai người ở trong văn phòng rất lâu, Tống Vy nói với Giang Hạ những chuyện cần phải chú ý trong giai đoạn đầu của thai kỳ.
Giang Hạ rất chăm chú nghe, thậm chí còn ghi chép lại, ghi chép không kịp thì sẽ dứt khoác ghi âm lại, khiến Tống Vy khóc không được cười cũng không xong.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Là của Giang Hạ.
Cô hạ tay xuống, ra hiệu cho Tống Vy đợi một lát, sau đó lấy điện thoại ra nhìn một cái, nhìn thấy tên người gọi, nụ cười trên mặt cô từ từ thu lại, ánh mắt trở nên phức tạp.
Hiển nhiên chủ nhân của cuộc gọi khiến cô ấy cảm thấy không biết nên giải quyết thế nào.
“Giang Hạ, ai vậy?” Tống Vy nhìn cô ấy, hỏi.
Môi Giang Hạ mấp máy: “Là anh Cẩm Thành.”
“Tô Cẩm Thành?” Tống Vy nhướng mày.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Vy Vy, tớ nghe điện thoại trước đã, có gì lát nói với cậu sau.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ dùng ngón tay vuốt nút trả lời màu xanh lá, sau đó đưa điện thoại lên tai: “Alo, anh Cẩm Thành.”
Nghe giọng điệu của Giang Hạ vừa lúng túng vừa mất tự nhiên.
Tống Vy không khỏi híp mắt một cái.
Giữa Giang Hạ và Tô Cẩm Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trước đây quan hệ giữa hai người còn rất tự nhiên, Giang Hạ cũng rất vui khi có người bạn là Tô Cẩm Thành.
Nhưng bây giờ, Giang Hạ giống như đang trốn tránh Tô Cẩm Thành, có cảm giác không biết phải đối mặt thế nào.
Chẳng lẽ vì lần trước ở khách sạn, cô nói với Giang Hạ rằng Tô Cẩm Thành thích Giang Hạ, cho nên thái độ của Giang Hạ đối với Tô Cẩm Thành mới thành thế này?
Nhưng cũng không đúng, cho dù Giang Hạ biết Tô Cẩm Thành thích mình, thì thái độ của cô ấy đối với Tô Cẩm Thành cũng sẽ không đến nỗi lúng túng như vậy.
Cho nên giữa hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
“Giang Hạ, nghe bác gái nói, em trở về thành phố Giang rồi?” Đầu dây bên kia truyền đến câu hỏi dịu dàng của Tô Cẩm Thành.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Vâng, em mới về sáng nay, vừa mới tới chưa lâu.”
“Thế hả?” Tô Cẩm Thành lại trầm mặc.