CHƯƠNG 1751
Quả nhiên là dì Vương đứng ngoài cửa, bà bưng khay thức ăn, mỉm cười với Đường Hạo Tuấn: “Cậu chủ, bữa tối của mợ chủ đây.”
“Đưa cho tôi đi.” Đường Hạo Tuấn vươn tay ra nhận lấy khay thức ăn.
Dì Vương đưa khay thức ăn cho anh: “Vậy tôi đi xuống trước nha cậu chủ, chờ sau khi mợ chủ ăn xong rồi thì lại gọi tôi lên dọn dẹp.”
Đường Hạo Tuấn nhẹ gật đầu: “Được rồi, dì đi xuống đi.”
Dì Vương quay người đi xuống, Đường Hạo Tuấn đóng cửa rồi quay về phòng, đặt khay thức ăn lên trên cái bàn ở trong phòng: “Đến đây ăn cơm nhanh đi em.”
“Đến ngay đây.” Tống Vy bật cười, sau đó vén chăn bước xuống giường, đi đến cạnh bàn ăn.
Cơm tối rất phong phú, Tống Vy nhận lấy đôi đũa mà Đường Hạo Tuấn đưa tới, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu ăn cơm.
Mà Đường Hạo Tuấn thì yên tĩnh ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn.
“Quên nữa, Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu rồi?” Ăn được một nửa, Tống Vy mới nhớ ra mình còn hai đứa nhỏ, cô hỏi anh.
Đường Hạo Tuấn bưng ly rượu vang mà mình mới bỏ xuống lên nhấp một ngụm: “Ở trong phòng đó, nói là muốn chuẩn bị quà cho An An.”
“Chuẩn bị quà hả?” Tống Vy kinh ngạc: “Quà gì vậy?”
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Quà xuất viện, hơn một tháng nữa là An An đã có thể xuất viện rồi, cho nên hai đứa nó muốn chuẩn bị một món quà xuất viện cho em trai, đến lúc đó chào đón An An về nhà.”
“Hóa ra là vậy.” Nghe xong nguyên nhân, Tống Vy cũng cười: “Thật sự không nghĩ tới là hai đứa bé rất có lòng đó chứ.”
“Bọn nó vẫn rất ưu tú mà.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà hai đứa nó chuẩn bị quà gì vậy?”
“Anh cũng không biết, anh không có hỏi, hơn nữa hai đứa cứ thần thần bí bí, chắc là sẽ không nói cho chúng ta biết đâu. Thôi cứ để mặc cho hai đứa đi, đây là bí mật của bọn nó mà, chúng ta là ba là mẹ nên tôn trọng con, không cần phải hỏi cho rõ ràng.” Đường Hạo Tuấn lắc lắc ly rượu vang.
Tống Vy cười đáp: “Em biết rồi.”
“Em ăn nhanh đi.”
Tống Vy đáp một tiếng.
Ngày hôm sau, Tống Vy đến công ty, còn mang theo rất nhiều bánh ngọt cao cấp chia cho tất cả nhân viên trong công ty.
Nhân viên ai nấy đều vui mừng, vừa chia bánh ngọt vừa hỏi: “Sếp Tống, không phải là cô có chuyện vui gì đó chứ, sao lại mua bánh ngọt cho chúng tôi nhiều vậy.”
“Đúng rồi đó, không chỉ có bánh ngọt mà còn có nhiều kẹo và cà phê.”
Tống Vy nghe mọi người tíu tít hỏi thăm, cô mỉm cười gật đầu: “Đúng là có chuyện tốt, con trai út tôi về nước rồi.”
“Cái gì, thật hả?” Các nhân viên sững sờ trong giây lát, sau đó ai nấy cũng đều kích động.
“Tuyệt vời, đây là chuyện tốt đấy, chúc mừng Sếp Tống nha.”
“Đúng vậy đó Sếp Tống, chúc mừng cô nha.”
Nhân viên vui vẻ rối rít nói lời chúc mừng.