Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1761



CHƯƠNG 1761

“Chà chà, xấu hổ rồi, thôi được rồi, tớ không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đây.” Trần Châu Ánh cười cười, sau đó giọng nói trở nên nghiêm túc: “Vy Vy, có phải là cậu muốn tham dự cuộc thi thiết kế trẻ châu Á không, làm ban giám khảo cuộc thi này?”

“Đúng rồi, sao cậu biết thế?” Tống Vy gật đầu, tò mò hỏi.

Trần Châu Ánh trả lời: “Tớ nhìn thấy tên cậu trên danh sách.”

“Danh sách?” Tống Vy sững sờ, sau đó ý thức được chuyện gì đó, cô kinh ngạc hỏi: “Cậu có thể xem danh sách ban giám khảo của cuộc thi này à, nói như vậy, cậu cũng được mời?”

“Đúng vậy, quy tắc của cuộc thi lần này hình như là áp dụng quy tắc thi đấu theo thế giới, chính vì vậy mà nửa sau cuộc thi sẽ có chuyên gia thiết kế thời trang cùng với chuyên gia thiết kế trang sức hợp tác với nhau. Tớ là nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi nhất, lại nổi tiếng nhất, đương nhiên có thể được chọn làm ban giám khảo rồi.” Trần Châu Ánh nói.

Tống Vy khá là bất ngờ: “Hóa ra là như vậy à, vậy thì tốt quá, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau rồi.”

“Đúng đó đúng đó, nhưng mà tớ gọi điện thoại cho cậu cũng không chỉ là để cho cậu biết tớ cũng được mời làm ban giám khảo.” Trần Châu Ánh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Tống Vy chớp chớp mắt: “Vậy thì vì cái gì?”

“Cậu không biết hả, sau khi cuộc thi thiết kế trẻ châu Á kết thúc, ban giám khảo cũng sẽ có phần thưởng, nhưng mà không phải là tất cả mọi người đều có được phần thưởng này, đến lúc đó, ban giám khảo chúng ta sẽ được phân hai người một nhóm tiến hành tranh tài để có được phần thưởng này. Nói trắng ra, đến lúc đó ban giám khảo là chúng ta đây cũng phải tiến hành một cuộc thi nội bộ.” Trần Châu Ánh nhíu mày nói, hiển nhiên là rất bất mãn đối với cuộc thi này.

Dù sao thì đây là cuộc thi của những nhà thiết kế bình thường, cuối cùng lại chuyển thành cuộc thi giữa những nhà thiết kế xuất sắc, ai mà vui chứ.

Tống Vy cũng như vậy, cô mấp máy đôi môi đỏ: “Rốt cuộc là phần thưởng gì mà yêu cầu nhóm ban giám khảo cũng phải thi, nếu như phần thưởng này không hấp dẫn thì chắc chắn là ban giám khảo sẽ không tham gia đâu.”

Bên ban giám khảo tổng cộng có hai mươi hai người, cộng thêm hai nhà thiết kế trang sức, tổng cộng là hai mươi tư người.

Có nhiều ban giám khảo như thế, chia hai người một nhóm thì cũng phải có mười hai nhóm, tất cả mọi người cùng nhau thi đấu, đây cũng được xem như là một cuộc thi có quy mô hoành tráng.

Nhất là những ban giám khảo này đều không phải là những nhân vật tầm thường, mà đều là những nhà thiết kế có tiếng tăm, trẻ tuổi đến từ những quốc gia khác nhau ở châu Á.

Cho nên, phần thưởng này nhất định phải phong phú, có thể để cho những nhà thiết kế này dấy lên xúc động muốn có nó, nếu không thì chắc hẳn nhà thiết kế sẽ không nể mặt ban tổ chức mà tham gia cuộc thi.

“Cậu nói không sai, tớ cũng nghĩ như vậy đó, cho nên tớ đã đặc biệt đi nghe ngóng phần thưởng này, phải nói là nó hấp dẫn lắm nha.” Nói đến đây, hai mắt Trần Châu Ánh bỗng chốc liền phát sáng: “Nếu như có thể có được phần thưởng đó, tớ cảm thấy cũng không phải là không thể tham gia cuộc thi.”

“Hả?” Tống Vy nhíu mày: “Nghe cậu nói như vậy, vậy xem ra đúng là phần thưởng rất hấp dẫn, là cái gì vậy?”

“Cậu có biết sự kiện lớn nhất sắp được tổ chức trong năm nay là gì không?” Trần Châu Ánh không trả lời ngay, ngược lại còn bắt đầu giở trò.

Tống Vy nheo mắt suy nghĩ: “Lớn nhất, mà còn sắp tổ chức à…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.