Bị người mình yêu nói không xứng sinh con cho anh ta, hơn nữa còn bị cưỡng ép mang đi bỏ đứa trẻ, trong lòng sao có thể không đau.
Nếu đổi lại là cô, Đường Hạo Tuấn nếu đối xử với cô như vậy, trong lòng cô cũng sẽ như vậy.
“Vy Vy, tớ thật sự không biết phải làm sao nữa.” Giang Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng: “Phàm là chắc chắn muốn bỏ đứa trẻ này, mà tớ không đấu lại anh ấy, cho nên tớ không biết cứ như này, đứa trẻ này còn có thể ở trong bụng của tớ bao nhiêu lâu nữa, Vy Vy, cậu nói xem tớ phải làm sao?”
Phải làm sao…
Trong mắt Tống Vy cũng hiện ra sự mờ mịt.
Bởi vì cô cũng không biết, loại chuyện này phải làm sao!
Bởi vì chuyện này nói thế nào nhỉ, Kiều Phàm có lỗi, nhưng cô cũng có thể hiểu.
Dù sao ba mẹ Hạ quả thật đã hại chết ba mẹ của anh ta, anh ta hận gia đình của Hạ rất là bình thường, không muốn để Hạ sinh ra con của anh ta, cũng là điều bình thường.
Đối với Kiều Phàm mà nói, Hạ cũng là kẻ thù của anh ta, để kẻ thù sinh con cho mình, anh ta làm sao có thể chấp nhận.
Điều quan trọng nhất là đứa trẻ đó anh phải đối mặt thế nào?
Anh ta cũng không yêu Hạ thì làm sao đối xử tốt với đứa trẻ đó!
Đương nhiên, nếu Phàm không biết Hạ mang thai, vậy ngược lại không có gì, Hạ có thể sinh đứa trẻ rồi tự nuôi.
Nhưng bây giờ, Phàm biết Hạ mang thai rồi, đứa trẻ còn là con của anh ta, vậy Phàm tuyệt đối không thể để Hạ sinh ra đứa trẻ này.
Cho dù sinh ra, Phàm cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vậy sau này, Hạ và đứa trẻ, muốn sống cuộc sống bình yên, gần như là điều không thể, mà điều này đối với tương lai của Hạ là sự dày vò, đối với sự trưởng thành của đứa trẻ cũng không phải chuyện tốt.
Cũng tức là loại tình hình hiện nay, thật ra bỏ đứa trẻ mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Tống Vy biết, Giang Hạ mong chờ đứa trẻ này như nào, hơn nữa còn vì đứa trẻ này mới từ bỏ tự sát để sống tiếp.
Nếu cô mở miệng bảo Hạ bỏ đứa trẻ, vậy có khác gì mở miệng bảo Hạ đi chết?
Cho nên lời như này, cô tuyệt đối không thể nói ra.
Cho dù đây là sự lựa chọn chính xác nhất hiện nay.
Nghĩ vậy, Tống Vy thở dài, sau đó mở miệng hỏi: “Hạ, tiếp theo tớ hỏi cậu mấy câu hỏi, cậu nhất định phải nghiêm túc trả lời tớ.”
“Được.” Giang Hạ gật đầu với giọng nghẹn ngào.
Tống Vy mím đôi môi đỏ, sau đó mở miệng hỏi: “Đứa trẻ này cậu thật sự muốn giữ lại sao?”
Giang Hạ không do dự mà gật đầu: “Đương nhiên, đây là mạng của tớ, tớ nhất định phải giữ lại nó, không có nó, tớ cũng không biết sống tiếp như nào.”
Nghe ra sự kiên định trong giọng điệu của cô, Tống Vy gật đầu, trong lòng đã có đáp án chính xác, sau đó mở miệng lại nói: “Còn nữa, cậu phải biết, Phàm đã biết đứa trẻ là con của anh ta, hơn nữa suy nghĩ muốn cậu bỏ đứa trẻ cực kỳ nghiêm túc, mà cậu là tuyệt đối không đấu lại anh ta.”