Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1863



CHƯƠNG 1863

“Tôi biết cô Giang sẽ không phá bỏ đứa trẻ, cho nên tôi mới muốn khuyên cô Giang, cô giữ lại đứa trẻ này thật sự không có ý nghĩa gì cả, chỉ sẽ mang lại cho cô cuộc sống sau này không bình yên, cho nên cô Giang vì người nhà, vì bản thân, vẫn là phá đi là tốt nhất.” Y tá nói.

Lồng ngực của Giang Hạ phập phồng vì tức giận, bụng cũng bắt đầu có chút đau, cô thở hổn hển chỉ vào cửa: “Ra ngoài, ra ngoài cho tôi.”

Y tá thấy cô như vậy, cũng sợ cô thật sự xảy ra chuyện, mỉm cười đẩy xe đi: “Được, tôi ra ngoài, cô Giang nghỉ ngơi đi, bác sĩ Kiều nói rồi, anh ấy cho cô một ngày cuối cùng để suy nghĩ, hy vọng cô tốt nhất đưa ra đáp án khiến anh ấy hài lòng, nếu không vậy thì đừng trách anh ấy làm mạnh tay, cô Giang thiết nghĩ cũng rất rõ, cô căn bản không đấu lại được Kiều Phàm.”

Nói xong, y tá khẽ gật đầu, đi ra ngoài.

Giang Hạ ngồi ở trên giường bệnh, đầu tiên là sững ra một lúc, sau đó sụp đổ bật khóc.

Kiều Phàm, anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao?

Nghe thấy tiếng khóc của Giang Hạ, trong lòng Tống Vy rất lo lắng: “Hạ, Hạ?”

Cô vội vàng mở miệng gọi.

Giang Hạ nghe thấy tiếng của cô, tiếng khóc khựng lại, sau đó giống như túm cọng rơm cứu mạng, vội vàng cầm điện thoại lên, để ở bên tai: “Vy Vy, giúp tớ, giúp tớ!”

Tống Vy thật ra cũng nghe được đại khái cuộc đối thoại của y tá và Giang Hạ, biết Giang Hạ tại sao đột nhiên gấp gáp như vậy, cô thở dài: “Tớ đương nhiên bằng lòng giúp cậu, nhưng cậu cũng phải tự mình đưa ra quyết định rõ ràng, cậu không nỡ Phàm không chịu đi, tớ muốn giúp cậu tớ cũng không có cách giúp cậu, cậu biết rõ mà Hạ?”

Giang Hạ gật đầu liên tục: “Tớ biết, Vy Vy, tớ đi, tớ bằng lòng rời khỏi thành phố Giang, tớ bằng lòng không gặp anh ấy nữa.”

Lời vừa rồi của y tá khiến cô biết, cô không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc nên lựa chọn như thế nữa.

Cô chỉ có chọn một, đó là rời khỏi nơi này, rời khỏi Kiều Phàm, mãi mãi không gặp anh ta nữa.

Chỉ có lựa chọn này, con của cô, ba mẹ của cô, bạn bè của cô mới được yên ổn.

Vậy nên cô không thể do dự nữa, còn do dự nữa, cô thật sự cái gì cũng không có được, đến cuối cùng, hối hận cả đời.

Vy Vy nói không sai, cônếu đã quyết định từ bỏ Kiều Phàm, vậy có gặp Kiều Phàm nữa hay không có gì cần thiết chứ?

Gặp chỉ khiến mình đau buồn hơn, không gặp, nói không chừng thật sự có thể quên được anh ta!

Nghe thấy câu trả lời của Giang Hạ, biểu cảm nghiêm nghị của Tống Vy thả lỏng hơn nhiều: “Hạ, cậu thật sự chắc chắc chưa?”

“Ừ, tớ chắc chắn rồi!” Giang Hạ gật mạnh đầu.

Lần này cô thật sự quyết định rồi.

Cô không thể hại đứa trẻ, không thể hại ba mẹ, cô… buộc phải rời đi!

“Được, nếu đã chắc chắn rồi, vậy thì tuyệt đối không thể thay đổi nữa, tớ sẽ liên lạc với Hạo Tuấn, đến lúc đó, anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu và chú dì rời đi, cậu có thể nói một tiếng trước với chú dì.” Tống Vy gật đầu nói.

Giang Hạ ừ ừ hai tiếng: “Được.”

“Được, cậu nghỉ ngơi trước đi, còn nữa, bảo vệ tốt bản thân.” Tống Vy dặn dò.

Giang Hạ hít sâu một hơi: “Tớ sẽ.”

“Vậy thì tốt, tớ cúp máy đây, ngày mai tớ sẽ liên lạc với cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.