CHƯƠNG 1874
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn gạt ra một nụ cười bất cần: “Xin lỗi nha, tôi không thể nói cho anh biết. Gia đình Giang Hạ là người mà vợ tôi quan tâm, cho nên, đương nhiên tôi cũng phải bảo vệ bọn họ, hơn nữa bọn họ rời đi đối với anh mà nói không phải là chuyện tốt à?”
“Chuyện tốt?” Kiều Phàm giận quá hóa cười: “Anh nói với tôi đây là chuyện tốt à?”
“Chẳng lẽ không phải?” Đường Hạo Tuấn để ly cà phê xuống, bình tĩnh đối mặt với anh ta: “Anh hận Giang Hạ, hận gia đình cô ta, bởi vì anh cho rằng cái chết của ba mẹ anh là do nhà họ Giang hãm hại, cho nên anh không chấp nhận Giang Hạ, không chấp nhận đứa nhỏ trong bụng Giang Hạ, cho dù đứa bé đó là của anh.”
“Đủ rồi! Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì!” Kiều Phàm nhăn mặt gầm nhẹ.
Đường Hạo Tuấn dựa lưng ra sau: “Tôi chỉ muốn nói, anh hận bọn họ, hiện tại bọn họ đã biến mất khỏi cuộc sống của anh, không phải đó là chuyện tốt ư? Cứ như vậy, anh không cần phải nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh. Cho dù Giang Hạ sinh cho anh một đứa bé, anh cũng có thể coi như đứa bé đó không phải là của anh, vậy thì anh cứ coi như cả gia đình nhà họ Giang đều chết hết rồi, không cần phải nhìn thấy người nhà họ Giang mà nhớ đến cái chết thê thảm của ba mẹ mình, tốt biết bao nhiêu.”
“Anh đang nói bậy cái gì đó, căn bản không phải giống như anh nói.” Cảm xúc của Kiều Phàm đột nhiên trở nên kích động.
Biểu cảm của Đường Hạo Tuấn vẫn không hề thay đổi, cứ lạnh nhạt như thế: “Không phải giống như tôi nói thì như thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai à? Gia đình Giang Hạ đi rồi, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, anh thật sự có thể xem như bọn họ đã chết, không cần phải vì nhìn thấy bọn họ mà sinh ra hận thù, sao bây giờ anh lại kích động như thế?”
Đôi mắt sắc bén của Kiều Phàm liền run rẩy.
Đúng vậy, tại sao anh ta lại kích động như thế?
Hoàn toàn chính xác, gia đình Giang Hạ đi rồi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta nên vui mới đúng chứ.
Anh ta có thể xem như trên thế giới này không còn gia đình bọn họ nữa.
Nhưng mà tại sao anh ta không thể vui vẻ dù là một chút, ngược lại còn đầy rẫy phẫn nộ.
Tức giận Giang Hạ không từ mà biệt, tức giận cô lại rời khỏi anh!
Nhìn gương mặt tối tăm của Kiều Phàm, Đường Hạo Tuấn cười nhạo: “Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi à? Kiều Phàm, thật ra thì anh căn bản không có tư cách hận nhà họ Giang.”
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt của Kiều Phàm hết sức khó coi: “Tôi không có tư cách hận nhà họ Giang? Nhà họ Giang đã hại chết ba mẹ tôi, anh nói với tôi là tôi không có tư cách hận bọn họ, anh dựa vào cái gì mà lại nói như thế?”
“Chỉ dựa vào những thông tin mà tôi đã điều tra được.” Ngón tay Đường Hạo Tuấn đan lại với nhau đặt trước bụng: “Tôi đã điều tra được mười mấy năm trước nhà họ Giang ra tay giúp đỡ gia đình anh chạy trốn, mới có thể để một nhà ba người các anh sống lâu thêm một chút. Cho nên, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang thì người nhà họ Kiều anh đã chết từ lâu rồi, anh cũng không còn sống sót. Có thể nói, nhà họ Giang chẳng những không hại chết ba mẹ anh, ngược lại còn là ân nhân của nhà họ Kiều anh.”
“Ân nhân.” Dường như là Kiều Phàm nghe thấy một câu chuyện hài hước, nụ cười hung ác lại nham hiểm: “Theo như anh nói, nhà họ Giang còn là ân nhân của tôi à?”
“Đương nhiên, nhà họ Giang chính là ân nhân của anh, tôi đã nói rồi, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang thì người nhà họ Kiều anh đã chết hết, căn bản không có cơ hội để anh sống sót. Hơn nữa, Kiều Phàm anh không nên quên, người bị đuổi giết là nhà họ Kiều các anh, chứ không phải là nhà họ Giang. Đồng thời, chủ động tìm nhà họ Giang giúp đỡ cũng là nhà họ Kiều các anh, mà không phải là nhà họ Giang chủ động muốn giúp nhà họ Kiều, bởi vì tình nghĩa mới ra tay giúp đỡ, nhưng thật ra nhà họ Giang có thể lựa chọn làm lơ không giúp nhà họ Kiều các anh, nhưng cuối cùng nhà họ Giang vẫn giúp, không màng có khó khăn nguy hiểm do nhà họ Kiều các anh liên lụy. Cho nên, anh có tư cách gì mà hận bọn họ chứ?”