CHƯƠNG 1877
Buổi tối, sau khi Tống Vy tắm xong, cô liền nhận được điện thoại của Giang Hạ.
Bởi vì đang mang thai, thân thể vốn dĩ không thoải mái, cộng thêm ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lúc này, người càng thêm không có sức lực, giọng nói yếu ớt vô cùng.
“Vy Vy, tớ đến rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Giang Hạ, Tống Vy hiểu ý cười một tiếng: “Đến là được rồi, hoàn cảnh ở bên kia như thế nào, có cần thay đổi gì không? Nếu như có thì cứ nói với tớ nha, để tớ nhờ Hạo Tuấn phái người đến đó xem thử.”
Giang Hạ lắc đầu: “Không cần phải thay đổi gì đâu, hoàn cảnh rất tốt, tớ rất thích, không khí ở đây cũng trong lành, còn có một mảnh đất lớn. Ba mẹ tớ vui vẻ lắm kìa, bọn họ có thể trồng trọt bất cứ thứ gì mà họ muốn.”
“Vậy là tốt rồi.” Tống Vy yên tâm nhẹ gật đầu: “Hi vọng là sau này mọi người có thể sống một cuộc sống vui vẻ ở bên kia.”
Giang Hạ ừ một tiếng: “Tớ sẽ mà, cảm ơn cậu nha Vy Vy, còn nữa, cậu cảm ơn sếp Đường giúp tớ, nếu như không phải có hai người thì gia đình chúng tớ có lẽ căn bản không thể rời khỏi thành phố Giang, có lẽ là không bao lâu nữa sẽ bị Phàm…”
Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nắm chặt điện thoại rồi vội hỏi: “À đúng rồi Vy Vy, Phàm có đi tìm cậu không thế, tớ đi rồi chắc chắn là anh ta sẽ nghi ngờ cậu giúp tớ bỏ trốn, cho nên anh ta có tới tìm cậu không?”
Tống Vy lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa, sau này có đến hay không thì tớ không biết.”
Ánh mắt Giang Hạ ảm đạm rũ xuống: “Xin lỗi nha Vy Vy, tớ liên lụy cậu rồi.”
Tống Vy khẽ cười: “Nào có chứ, cậu là bạn tớ mà, tớ giúp cậu là chuyện nên làm, đừng nói tới liên lụy gì hết. Hơn nữa Phàm cũng sẽ không làm gì tớ đâu, đừng có quên là chồng tớ sẽ bảo vệ cho tớ.”
Nghe thấy cô nói như vậy, nỗi bất an trong lòng Giang Hạ mới được buông xuống.
Đúng vậy đó, sếp Đường sẽ bảo vệ tốt cho Vy Vy, vậy thì cô yên tâm rồi.
“Được rồi Hạ, sau này ở bên kia phải sống cho thật tốt, sinh đứa nhỏ ra, quá khứ liền trôi qua, sau này cũng đừng nghĩ tới cái gì khác, nhất là Phàm, có hiểu chưa hả?” Tống Vy dặn dò.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Tớ biết rồi.”
“Vậy thì tớ cúp máy trước nha.” Tống Vy nhìn đồng hồ rồi nói với điện thoại.
Giang Hạ gật đầu: “Được.”
Điện thoại cúp máy, cô đặt điện thoại xuống, vừa mới quay người liền nhìn thấy mẹ Giang bưng ly sữa bò đi vào phòng cô.
“Hạ, uống chút sữa đi con.” Mẹ Giang bước tới đưa ly sữa bò cho cô.
Giang Hạ đưa tay nhận lấy: “Con cảm ơn mẹ.”
“Mẹ là mẹ con, cảm ơn cái gì chứ, uống nhanh đi nè.” Mẹ Giang ngồi xuống bên giường cô, dịu dàng xoa tóc cô: “Lúc nãy mới nói chuyện điện thoại với Vy Vy hả?”
Giang Hạ vừa uống sữa vừa trả lời: “Dạ đúng rồi, chúng ta đến đây thì cũng phải gọi điện thoại báo với cậu ấy một tiếng, cảm ơn cậu ấy.”
Mẹ Giang gật đầu: “Nên cảm ơn con bé, nếu như không có vợ chồng Vy Vy thì gia đình chúng ta sao có thể ra nước ngoài dễ dàng như thế, căn bản là chuyện không thể nào.”
Nghe nói như vậy, mí mắt Giang Hạ rũ xuống, trong mắt tràn đầy áy náy: “Con xin lỗi mẹ, là con đã liên lụy đến ba và mẹ, nếu như không phải con tùy hứng cứ đòi phải giữ lại đứa nhỏ này, ba mẹ đã lớn tuổi như thế rồi, cũng không cần phải lang bạc đi theo con đến đây.”