CHƯƠNG 1878
Với lại nếu như không phải cô yêu Kiều Phàm thì một nhà ba người bọn họ tuyệt đối sẽ không phải đau khổ như thế.
Tất cả những chuyện này đều là lỗi của cô.
Nghe con gái tự trách mình, mẹ Giang đau lòng không thôi, một tay kéo con gái vào trong ngực, mắt đỏ hồng mà nói: “Không đâu Hạ, con tuyệt đối đừng nói những lời này, con không có liên lụy ba mẹ, con là con gái của ba mẹ, cho nên con cứ việc tùy hứng, bởi vì con trong mắt ba mẹ mãi mãi là con, hơn nữa gia đình chúng ta ở bên nhau, đây chính là hạnh phúc, mẹ và ba con cũng sẽ không cảm thấy mình đang lang bạc.”
“Mẹ ơi…” Nghe thấy mẹ nói như vậy, Giang Hạ chẳng những không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại áy náy trong lòng càng tăng hơn.
Bởi vì cô hi vọng ba mẹ sẽ trách mình, như thế thì trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà ba mẹ lại không có, ngược lại còn an ủi cô, điều này khiến cô cảm thấy mình không phải là một đứa con gái tốt, đã làm liên lụy đến bọn họ.
Ba Giang đứng ở cửa nhìn vợ và con gái khóc, hốc mắt cũng đỏ lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà ông không đi vào, cũng không có ý định đi vào.
Là một người ba, ông không tinh tế như vợ, có thể quan tâm an ủi con gái chu đáo như thế.
Cho nên vẫn nên để vợ làm đi, cùng là con gái với nhau, bà có thể biết được con gái cần sự quan tâm và che chở như thế nào.
Ông cứ ở đây yên lặng bảo vệ là được rồi.
Trong phòng, không biết là hai mẹ con khóc bao lâu, cuối cùng mẹ Giang là người tỉnh táo đầu tiên, bà nâng mặt Giang Hạ lên lau nước mắt cho cô rồi nói: “Được rồi Hạ, con đừng khóc nữa, con còn đang mang thai đó, khóc nhiều quá thì không tốt cho đứa bé đâu. Với lại con cũng phải nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, tâm trạng không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, cùng với sức khỏe của con, nếu như sức khỏe con mà sụp đổ thì con con cũng không khỏe được.”
Lời nói của mẹ Giang giúp Giang Hạ tỉnh táo lại, cô nhanh chóng dừng khóc, hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh, nhẹ gật đầu rồi nói: “Con biết rồi mẹ, con không khóc nữa, con sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng.”
“Vậy là được rồi.” Mẹ Giang dịu dàng vuốt tóc cô: “Hạ, sau này một nhà ba người chúng ta, không, một nhà bốn người sống thật vui vẻ, không cần phải suy nghĩ đến người khác nữa có được không?”
Giang Hạ biết người khác mà mẹ mình đang nói tới là ai, cô kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu đồng ý: “Vâng ạ, không nghĩ nữa, sau này cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, sau này một nhà bốn người chúng ta cứ sống vui vẻ với nhau.”
Lần này, cô thật sự nghiêm túc, sau này không cần nhớ tới Kiều Phàm, cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Nghe thấy con gái nói như vậy, mẹ Giang vui mừng suýt chút nữa lại bật khóc: “Tốt tốt, không nghĩ là tốt rồi, không nghĩ là tốt.”
“Mẹ ơi, con muốn ăn cá kho mẹ nấu.” Giang Hạ nhìn mẹ Giang kích động, đột nhiên lại nói.
Mẹ Giang đứng dậy: “Được, để mẹ đi làm cho con, con ở trong phòng nghỉ ngơi cho thật tốt đi, một lát nữa mẹ làm xong sẽ gọi con.”
“Con cảm ơn mẹ.” Giang Hạ gật đầu đáp lời.
Mẹ Giang vui vẻ đi ra ngoài.
Còn không vui được à? Vấp ngã lớn nhất trong đời này của Hạ chính là Kiều Phàm.
Cũng không biết là Kiều Phàm dùng bùa chú gì mới khiến cho Hạ cố chấp yêu như thế, yêu đến điên dại.