Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1909



CHƯƠNG 1909

“Đã nghe con gái nói gì chưa?” Đường Hạo Tuấn đi tới trước mặt Tống Vy rồi dừng lại, nhìn cô, trầm giọng khàn khàn nói.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Đương nhiên là em nghe thấy, vậy anh muốn em phải hôn chứ gì?”

“Em không thể để con thất vọng.” Đường Hạo Tuấn đáp.

Tống Vy đỡ trán: “Anh thật sự sợ con thất vọng, hay bản thân anh muốn em hôn vậy?”

Cô biết tỏng người đàn ông của mình, anh ấy chắc chắn là vế sau.

Mà ngay cả khi không có Dĩnh Nhi, anh cũng sẽ bắt cô hôn.

Bọn họ là một gia đình, ba cha con họ đều phải hơn, không thể bỏ người làm cha làm chồng này ra rìa được.

“Bất kể là như thế nào, em cũng phải hôn anh, nếu không thì không công bằng.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy cười cười: “Em biết rồi, nhưng mà lát về hẵng hôn được không, ở đây nhiều người như vậy.”

Bọn Đại Vệ, với cả vệ sĩ của anh và hai đứa nhóc cũng đang ở đây.

Trình Hiệp không có ở đây, có lẽ Đường Hạo Tuấn đã cho phép anh ta không đi theo mình, ở lại trong nước với Hạ Bảo Châu.

Nghe nói buổi biểu diễn chính đầu tiên của Hạ Bảo Châu sắp bắt đầu, nên hy vọng bạn trai mình Trình Hiệp sẽ ở lại xem.

Đối với Hạ Bảo Châu mà nói, show diễn này cực kỳ quan trọng, và đây cũng là show diễn chính đầu tiên trong sự nghiệp người mẫu của cô ấy, dù cho quy mô show diễn này không lớn lắm.

Nhưng việc được nhà thiết kế chọn làm vedette đã khiến Hạ Bảo Châu rất hào hứng.

Bởi vì một khi bạn đã là vedette, vậy bản lý lịch người mẫu sẽ thêm một nét son chói lọi, việc phỏng vấn cho các show quy mô lớn khác sẽ đơn giản hơn nhiều trong tương lai.

“Có người thì đã sao, bọn họ không dám nhìn.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa híp mắt nguy hiểm nhìn về phía đám người Đại Vệ.

Tất nhiên, Đại Vệ cùng những người khác bình tĩnh ôm hai đứa bé xoay người, tất cả quay lưng về phía bọn họ, cũng coi như là bảo vệ họ ở bên trong, chặn tầm mắt của những người khác ở sân bay.

Trong mắt những người khác ở sân bay, bên này hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, bọn họ muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng lại không nhìn thấy được, dù sao thì vẫn còn có đám người Đại Vệ chặn tầm mắt.

Nhìn thấy đám người Đại Vệ hiểu chuyện như vậy, Đường Hạo Tuấn hài lòng thu hồi ánh mắt, sau đó nghiêng người về phía Tống Vy, trầm giọng nói: “Này, bây giờ bọn họ không nhìn thấy, sao em còn không nhanh lên? Vả lại trước đây cũng đâu phải chưa từng hôn ở trước mặt nhiều người như vậy.”

Tống Vy trợn mắt nhìn anh: “Đều là do anh chủ động mà.”

“Như nhau cả mà, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng bình đẳng, cho nên anh chủ động, cũng là em chủ động.” Đường Hạo Tuấn mặt dày nói.

Tống Vy cạn lời thật sự: “Già mồm át lẽ phải, được rồi, hôn thì hôn, hôn xong chúng ta sẽ trở về biệt thự.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”

Anh cười.

Tống Vy bất lực lắc đầu, sau đó kiễng chân hôn lên mặt anh.

Ngay khi Tống Vy định hôn lên mặt Đường Hạo Tuấn, trong mắt anh chợt lóe lên một ánh mắt xấu xa, anh quay mặt qua.

Rồi thứ Tống Vy hôn không phải mặt anh mà là môi anh.

Tống Vy kinh ngạc trợn to hai mắt, nhanh chóng buông môi ra: “Anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.