CHƯƠNG 1936
Bây giờ, mẹ không ở đây, Dĩnh Nhi không nhìn thấy mẹ, sẽ không khóc.
“Sếp Đường, hai người đi sớm như vậy sao, thật sự không để Vy Vy xuống tiễn sao?” Trên cầu thang, Trần Châu Ánh không biết đã dậy từ lúc nào, nhìn ba ba con ở trong phòng khách nói.
Đường Hạo Tuấn bỏ ra xuống khỏi đầu hai đứa nhỏ, ừ một tiếng: “Cô ấy mệt rồi, để cô ấy ngủ thêm một lúc.”
Trần Châu Ánh tặc lưỡi hai tiếng: “Vy Vy mệt còn không phải đều tại anh sao, bỏ đi, đây đã là quyết định của ba người, vậy tôi không nói nhiều nữa, nhưng sáng ngày mai Vy Vy tỉnh lại, không nhìn thấy ba người, chắc chắn sẽ có chút đau lòng, đến lúc đó tôi giúp anh an ủi cô ấy.”
Đường Hạo Tuấn hiếm khi cho cô ấy một thái độ tốt: “Cảm ơn nhiều.”
“Cảm ơn cái gì, Vy Vy là bạn của tôi, tôi làm như vậy cũng là điều nên làm.” Trần Châu Ánh xua tay nói.
Đường Hạo Tuấn dắt tay hai đứa nhỏ: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Tạm biệt dì Trần.” Hai đứa bé ngoan ngoãn vẫy tay với Trần Châu Ánh.
Khuôn mặt Trần Châu Ánh tràn đầy sự không nỡ, cũng vẫy tay lại: “Tạm biệt, nhớ phải nhớ dì đó.”
“Dì Trần yên tâm đi, bọn con sẽ nhớ dì mà.” Hai đứa bé trả lời.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn nắm tay hai đứa bé, đi ra khỏi cửa biệt thự.
Còn về hành lý của bọn họ, Đại Vệ và mấy vệ sĩ đã chuyển lên xe rồi.
Rất nhanh, ba ba con đã rời khỏi biệt thự, đợi đến khi Tống Vy tỉnh lại, ba ba con đã sắp về đến nước rồi.
Tống Vy biết ba ba con rời đi từ lúc trời vẫn chưa sáng, hơn nữa còn không nói gì với cô, tâm trạng đương nhiên vô cùng sa sút.
Nhưng cô cũng biết tại sao ba ba con lại làm như vậy, ngoài việc muốn để mình ngủ nhiều hơn, cũng hi vọng bầu không khí li biệt sẽ không quá nặng nề.
Nên dưới sự an ủi của Trần Châu Ánh, rất nhanh Tống Vy đã điều chỉnh lại được tâm trạnh của mình, sau đó đi đến nơi diễn ra cuộc thi.
Chỉ là, vào buổi trưa, gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn, Tống Vy vẫn còn nhỏ giọng oán giận anh.
Nếu như không phải tối hôm qua anh giày vò cô, cô đến mức ngủ mà không tỉnh được sao?
Đường Hạo Tuấn nghe lời oán giận của người phụ nữ, ngoài cười ra thì cũng không nói gì, dù sao đây cũng là sự thật.
Hơn nữa anh cũng biết, người phụ nữ này không hề tức giận.
Quả nhiên, Tống Vy oán giận một lúc, sau đó lại không có chuyện gì nữa, sau khi hai vợ chồng nói chuyện với nhau một lúc thì cúp điện thoại.
Dù sao Tống Vy cũng là nhân lúc nghỉ trưa để gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Bây giờ cuộc thi vào buổi chiều sắp bắt đầu rồi, đương nhiên không thể nói quá nhiều.
Trở lại hội quán, Trần Châu Ánh gọi cô một tiếng: “Vy Vy.”
“Sao vậy?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy một bình nước bay về phía mình.
Tống Vy vội vàng đưa tay ra, đón lấy chai nước, cười nói: “Cảm ơn nhá.”
“Cảm ơn cái gì, cuộc thi lại sắp bắt đầu rồi, tớ còn tưởng cậu trở lại sẽ bị muộn đó, đang chuẩn bị đi tìm cậu.” Trần Châu Ánh mở chai nước của mình ra, nói.
Tống Vy đi đến, ngồi xuống: “Sao có thể muộn chứ, trong lòng tớ nắm chắc.”
“Chỉ sợ cậu nói chuyện với Sếp Đường sẽ không còn nhớ gì nữa, tình cảm hai vợ chồng nhà cậu tớ còn không biết sao?” Trần Châu Ánh cười nói.