Sắc mặt của ông cụ Mạc trở nên âm trầm, trực tiếp lấy cây gậy đánh cô ta.
Lưng của Mạc Vân bị đánh bụp một tiếng, cả người đều bị sốc.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không ngờ ông cụ cưng chiều cháu gái như thế, vậy mà sẽ ra tay đánh người, đều rất kinh ngạc.
Mạc Vân càng nhìn ông cụ với vẻ ấm ức, nước mắt rơi không ngừng: “Ông nội, ông đánh cháu…”
Trong lòng ông cụ Mạc cũng không dễ chịu, nhưng cháu gái đã làm sai, còn không chịu xin lỗi, ông ta cũng chỉ có thể nhẫn tâm làm như vậy: “Ông đánh cháu là con nhẹ đấy, ông luôn chiều cháu, nhưng không ngờ chiều cháu thành người đầy tật xấu, không những nói dối già mồm, ngay cả âm mưu quỷ kế cũng học, bắt đầu từ ngày hôm nay, cắt hết tiền tiêu vặt của cháu, chép gia quy một trăm lần, chép không xong không được ra khỏi cửa!”
Nói xong, ông ta hít sâu một hơi, nhìn sang Đường Hạo Tuấn và Tống Vy: “Hạo Tuấn, cô bé Tống, hai người cảm thấy trừng phạt này như thế nào?”
“Tôi nghe em, em cảm thấy thích hợp là được.” Đôi mắt sâu thẳm của Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.
Tống Vy nghe thấy lời này của anh, có loại cảm giác chồng đang nói với vợ, gương mặt nhỏ không khỏi đỏ ửng, ánh mắt láo liêng không dám nhìn anh, chỉ vội gật đầu với ông cụ Mạc: “Như vậy đi.”
“Được, cảm ơn sự khoan hồng đại lượng của cô bé Tống.” Ông cụ Mạc mỉm cười đáp lại, trong nụ cười nhiều thêm vài phần bất lực và mệt mỏi.
Tống Vy nhìn thấy, thật lòng cảm thấy Mạc Vân bất hiếu.
Cô đại khái biết tại sao Mạc Vân muốn nhằm vào cô, đoán chắc là vì chuyện ở tiệm lễ phục lần trước, nhưng cho dù như thế, cũng không nên gây sự vào tối nay, tối nay là tiệc chia tay của ông cụ Mạc, Mạc Vân làm như vậy, hoàn toàn chính là khiến ông cụ bị mang tiếng, khiến ông cụ Mạc không thể yên ổn trong buổi tối cuối cùng trong giới thời trang.”
Nghĩ tới đây, Tống Vy không khỏi nhìn sang Mạc Vân ở bên cạnh ông cụ Mạc.
Chỉ thấy cô ta cúi đầu, hai tay buông thõng nắm lại thật chặt, nhìn mức độ kia thì chỉ sợ móng tay đã đâm vào trong lòng bàn tay, tóc cô ta rủ xuống, cũng che kín khuôn mặt của cô ta lại nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, không biết có chịu phục hay không.
Tống Vy cảm thấy, khả năng cao là cái sau, nhưng cũng không quan trọng.
Cũng không nghĩ nhiều, Tống Vy đưa quà tặng trên tay ra: “Ông Mạc, đây là món quà chia tay tôi tặng ông, hi vọng ông không chê.”
Đường Hạo Tuấn nhìn túi quà trên tay cô, đáy mắt ánh lên sự sắc bén.
Ông cụ Mạc cười ha hả hỏi: “Đương nhiên không chê, nhìn cách đóng gói, là đồ gốm trong tiệm ông chủ Trần hả?” “Đúng thế.” Tống Vy gật đầu.
Ông cụ Mạc nhìn Đường Hạo Tuấn một cái: “Không ngờ cô và Hạo Tuấn cũng ăn ý lắm, tặng đều là đồ gốm, còn là đồ trong tiệm của ông chủ Trần nữa chứ.” “Ồ?” Tống Vy kinh ngạc nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, khẽ nói: “Chỉ là trùng hợp thôi.” “Ha ha, cho nên tôi mới nói hai người ăn ý.” Ông cụ Mạc đưa tay ra nhận lấy hộp quà.
Tống Vy chắp tay trước ngực khích lệ nói: “Ông Mạc, ông mở ra xem một chút đi.” “Được, để tôi xem cô tặng tôi đồ gốm gì nào, Hạo Tuấn tặng là Hoa Khai Phú Quý, cô…” “Quà tôi biếu là Tam Thu Quế Tử.” Tống Vy mỉm cười nói.
Ông cụ Mạc nghe xong, đôi mắt già nua sáng lên, động tác bóc túi quà cũng nhanh hơn không ít, hiển nhiên ông cụ rất là mong chờ Tam Thu Quế Tử trong miệng cô.
Ngay lúc ông cụ Mạc sắp bóc xong túi quà, Mạc Vân vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu, một tay giật lấy chiếc hộp đựng Tam Thu Quế Tử, mắt đỏ hồng, trừng lên nhìn Tống Vy như muốn rách cả mí mắt ra: “Tôi hận cô, tôi rất rất hận cô, cô trộm dây chuyền của tôi, còn nhiều lần hại tôi mất mặt bị ông nội xử phạt, bây giờ lại muốn lấy lòng ông nội của tôi, nằm mơ đi!”
Dứt lời, trong tiếng kinh hô của mọi người, cô ta giơ cao chiếc hộp lên, định ném nó xuống đất.
“Vân, cháu làm cái gì vậy, mau dừng tay!” Sắc mặt ông cụ Mạc thay đổi, nghiêm nghị ngăn cản cô ta.
Đôi mắt nguy hiểm của Đường Hạo Tuấn nheo lại, toàn thân tràn ra hơi lạnh, có thể thấy anh cũng rất tức giận.
Mạc Vân cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không nghe, tay buông lỏng ra.
“Đừng!” Đồng tử trong mắt Tống Vy co rụt lại, cô hét lên và vươn tay ra, muốn đón lấy chiếc hộp trước khi nó rơi xuống đất.