CHƯƠNG 1968
Cô biết sớm muộn gì Kiều Phàm cũng tìm đến, dù sao đã có được phương thức liên lạc của Giang Hạ, chắc chắn biết được tung tích trước mắt của Giang Hạ
Không ngờ bây giờ người đã đến rồi.
Bây giờ trong lòng Kiều Phàm có dụng ý xấu với Giang Hạ, đặc biệt là đối với đứa bé trong bụng của Giang Hạ, càng không thể khoan dung, cô sợ bây giờ Kiều Phàm lại kéo Giang Hạ đi phá thai.
Mà Kiều Phàm là một người đàn ông khỏe mạnh, Giang Hạ muốn dùng sức để phản kháng lại anh ta là điều không thể nào.
Giang Hạ biết Tống Vy quan tâm mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười trả lời: “Tớ không sao, yên tâm đi Vy Vy.”
“Thật sự không sao?” Tống Vy cau mày, trong lòng vẫn rất lo lắng.
Giang Hạ nghiêm túc gật đầu: “Thật sự không sao, tớ không lừa cậu, Kiều Phàm đúng là đã tìm đến đây, nhưng anh ta vẫn chưa làm gì đã bị ba tớ đánh nhập viện rồi.”
“Phụt!” Tống Vy bị sặc nước miệng của mình, mấy giây sau mới phản ứng lại: “Đợi đã, bị đánh nhập viện? Chú làm?”
Đừng trách cô kinh ngạc như vậy, thật sự chuyện này quả là khiến người khác không dám tin.
Sự sợ hãi của nhà họ Giang với Kiều Phàm, trong lòng cô biết rất rõ.
Nên đối với việc ba Giang đánh Kiều Phàm nhập viện, cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Giang Hạ biết Tống Vy chấn động cái gì, nói thật, ngay bản thân cô lúc nhìn thấy ba mình ra tay với Kiều Phàm, cô cũng rất kinh ngạc.
Mặc dù cô đã quên tất cả những ký ức liên quan đến Kiều Phàm, không biết gia đình mình sợ Kiều Phàm đến mức nào.
Nhưng dựa vào việc bản thân nghe thấy tên của Kiều Phàm đã run rẩy, và dáng vẻ như bước vào trận đại chiến của ba, cô biết, cả nhà bọn họ rất sợ Kiều Phàm.
Nên đối với việc ba có thể chống lại sự sợ hãi với Kiều Phàm, ra tay với Kiều Phàm, trong lòng cô cũng vừa kinh ngạc vừa bái phục.
“Đúng vậy, là ba tớ làm, hơn nữa tớ còn nghi ngờ, nếu như không sợ đánh chết người, ba tớ thậm chí còn có thể giết chết anh ta, mọi việc trót lọt.” Giang Hạ day ấn đường, thở dài.
Tống Vy mím môi: “Nhưng đừng có suy nghĩ như vậy, Kiều Phàm chết rồi, chú cũng xong luôn.”
“Tớ biết, nên trong giây phút cuối cùng, tớ đã ngăn ba lại, sau đó gọi xe cứu thương.” Giang Hạ gật đầu nói.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nhưng cậu và dì thật sự quyết định không rời đi nữa? Tại sao lại có quyết định như vậy?”
Ban ngày, cô nhận được điện thoại của ba Giang, trong điện thoại, ba Giang vẫn hi vọng cô và Thời Tuấn cử người đến, đưa bọn họ rời đi, bởi vì Kiều Phàm đã biết được tung tích của bọn họ, có thể tìm đến bất cứ lúc nào.
Mà ba Giang là chủ gia đình, ý kiến của ông, chắc chắn cũng là ý kiến của Giang Hạ và mẹ Giang.
Nhưng bây giờ mới có mấy tiếng, Giang Hạ và mẹ Giang quyết định không rời đi nữa, quyết định này chắc chắn không phải có từ đầu, mà là quyết định nhất thời của hai mẹ con.
Nên cô muốn biết lý do tại sao.
Giang Hạ mím môi, chần chừ hai giây, sau đó mới trả lời: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, chính là bọn tớ muốn ở lại, cùng đối phó với Kiều Phàm.”
“Cùng đối phó với Kiều Phàm?” Tống Vy nhướng mày: “Rốt cuộc tại sao hai người lại có suy nghĩ như thế này?”