Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1983



CHƯƠNG 1983

Dù sao thì anh ta cũng ở bên cạnh tổng giám đốc nhiều năm như vậy, đối với nét chữ của người nhà họ Đường, đều nhìn qua là có thể nhận ra.

Vì vậy, chữ trên là thư này chắc chắn là của Đường Hạo Minh.

Tất nhiên, điều khiến anh ta ngạc nhiên còn có nội dung của bức thư này.

Hóa ra, chính Đường Hạo Minh đã nói cho Kiều Phàm biết nơi ở của nhà họ Giang, gián điệp mà họ giải cứu chính là người của Đường Hạo Minh.

Nói ra, tên gián điệp kia cũng thật đáng thương, người khác bỏ ra một triệu để mua chuộc anh ta, mà người liên hệ trên mạng với anh ta không phải là bản thân Đường Hạo Minh.

Nói cách khác, tên gián điệp kia cũng không biết mình đang làm việc cho ai.

Có điều, điều này cũng cho thấy Đương Hạo Minh này là người xảo quyệt và thông minh, sắp đặt người khác làm gián điệp trên mạng, bằng cách này không chỉ có thể biết được tất cả các loại tin tức của phía bọn họ mà cho dù cuối cùng gián điệp có bị bắt, cũng không thể khai ra Đường Hạo Minh.

Thật ra lúc đầu, bọn họ cũng nghi ngờ không biết gián điệp có phải người của Đường Hạo Minh hay không, nhưng những thứ đào ra từ trên người gián điệp gần như không có dấu vết liên quan đến Đường Hạo Minh, ngược lại còn tìm ra được một số manh mối Kiều Phàm và tên gián điệp này đã từng gặp nhau.

Vì vậy, bọn họ cho rằng gián điệp là do Kiều Phàm sắp đặt.

Hơn nữa còn kiên định với lập trường.

Bởi vì Kiều Phàm một lòng muốn tìm ra nhà họ Giang, hiện tại Kiều Phàm đã biết tung tích của nhà họ Giang, là người bên cạnh bọn họ tiết lộ, cộng thêm tên gián điệp này đã nói rằng từng gặp Kiều Phàm một lần, vì vậy khả năng tên gián điệp này là do Kiều Phàm sắp xếp đương nhiên rất cao.

Kết quả, bọn họ lại đoán sai, gián điệp là người của Đường Hạo Minh.

“Tổng giám đốc, anh nói anh ta gửi bức thư này cho anh rốt cuộc là có ý gì?” Trình Hiệp trả lại bức thư cho Đường Hạo Tuấn: “Hơn nữa anh ta còn nói ra việc gián điệp là do anh ta sắp xếp, anh ta có phải đang khiêu khích chúng ta không?”

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Anh ta không chỉ là khiêu khích mà còn gửi cho tôi chiến thư.”

“Chiến thư?” Trình Hiệp sửng sốt: “Tổng giám đốc, ý anh là Đường Hạo Minh muốn quyết đấu với anh?”

Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên: “Tôi hiểu anh ta, anh ta chính là có ý này, từ trước đến nay, tôi và anh ta giống như mèo bắt chuột, tôi luôn bắt, anh ta luôn trốn, tôi bắt không được anh ta nhưng anh ta cũng không dám thực sự xuất hiện trước mặt tôi, lúc đầu anh ta có thể cảm thấy trò anh đuổi tôi chạy này rất vui, nhưng với tính cách của anh ta, anh ta chơi không được, đến cuối cùng sẽ không chịu nổi cảm giác lo lắng của việc bị truy bắt, từ đó bắt đầu mất kiên nhẫn, tự mình xuất hiện, bức chiến thư này chính là chứng cứ.”

Anh chỉ vào bức thư trên bàn.

Trình Hiệp cuối cùng cũng hiểu ra mà gật gật đầu: “Thì ra là vậy, chẳng trách anh chưa từng vội vàng muốn tóm Đường Hạo Minh, bởi vì anh biết, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ lộ mặt.”

“Không sai.” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Đường Hạo Minh này cũng được coi là người có thực lực, nhưng tính cách và tâm tính không tốt, tính cách anh ta sớm muộn gì cũng kéo anh ta xuống địa ngục, đây cũng là nguyên do tại sao ông nội luôn không bồi dưỡng anh ta.”

“Tôi hiểu rồi.” Trình Hiệp đẩy gọng kính: “Vậy tổng giám đốc, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi lại: “Không phải lúc trước đã biết được tung tích của Đường Hạo Minh rồi sao, người phái đi đã tìm thấy chưa?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.