CHƯƠNG 2008
Không nói gì, trong chốc lát ba Giang liền im.
Quả nhiên, ba Giang thấy Kiều Phàm vẫn mặc kệ bản thân, trong lòng khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, khép miệng lại.
Đối diện, Giang Hạ nắm lấy đỉnh ống thuốc bẻ.
Nhưng ống thuốc lại cứng như đá, cô sao cũng không mở ra được, mặt cũng trướng đỏ.
Ba Giang nhìn không được, đang muốn nói để ba làm, Kiều Phàm bất đắc dĩ thở dài, giọng cũng dịu dàng chút: “Bên tay trái cô có kéo cắt băng gạc, cô dùng kéo rạch mấy đường ở chỗ tiếp nối của ống thuốc, có dấu rồi thì có thể bẻ đứt.”
Nghe anh ta nói như vậy, mắt Giang Hạ sáng lên, sau đó vỗ cái trán: “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra, cảm ơn anh, anh Kiều, cám ơn anh nhắc tôi.”
Dứt lời, cô cầm lấy kéo, sau đó làm theo lời anh, rạch mấy cái ở chỗ liên tiếp của ống thuốc.
Kéo rất bén, nhanh chóng rạch ra mấy vết ở chỗ liên tiếp của ống thuốc.
Giang Hạ buông kéo, lại dùng sức bẻ, lần này, ống thuốc cuối cùng cũng bị cô mở ra.
Cô giơ chỗ bị bẻ gãy của ống thuốc lên, cười với Kiều Phàm: “Anh Kiều anh xem, tôi bẻ gãy rồi.”
Kiều Phàm nhìn nụ cười trong sáng của cô, ánh mắt tối sầm đi, cố làm giọng lạnh lùng tẻ nhạt ừ một tiếng.
Ba Giang hừ lạnh: “Giang Hạ, con khoe với cậu ta làm gì, con thấy cậu ta có để ý tới con không?”
Giang Hạ cười cười: “Được rồi ba, con không có khoe, con chỉ là muốn để anh ta thấy, con làm theo lời anh ta rồi.”
“Này có cái gì, có rất nhiều cách để mở cái này, dù cậu ta không nói, con cũng có cách khác để mở ra, cho nên cần chỉ để cậu ta xem.” Ba Giang lạnh lùng liếc Kiều Phàm một cái nói.
Giang Hạ cười nói: “Được rồi ba, không nói này đó, giơ tay ra, con làm sạch vết thương cho ba.”
Ba Giang tất nhiên nghe lời cô, giơ tay ra, đặt lên bàn nhỏ trước mặt.
Giang Hạ lấy bông gòn, chấm vào Iodophor, bắt đầu làm sạch tay cho ông ta.
Kiều Phàm vẫn luôn quan sát động tác của Giang Hạ, nếu cô làm sai gì, anh ta liền có thể nhắc nhở để cô sửa lại.
Làm sạch vết thương cũng không phải là một chuyện quá phức tạp, chỉ cần lau thuốc qua vết thương là được.
Cho nên cả quá trình, Giang Hạ đều làm rất tốt, Kiều Phàm không nhắc nhở gì.
Làm sạch xong, Giang Hạ vứt bông gòn trong tay đi, sau đó nhìn về phía Kiều Phàm: “Cái kia… Anh Kiều, vừa rồi anh nói, làm sạch vết thương xong, phải phun thuốc xịt nào?”
“Bình bên tay phải cô.” Kiều Phàm chỉ chỉ nói.
Giang Hạ cầm lâý bình xịt: “Cám ơn.”
Cô cảm ơn xong, thì mở nắm bình ra.
Bỗng Kiều Phàm nói: “Trước khi xịt lắc mấy cái, nếu không phun ra trước hết, đều là không khí.”
“Ừ, cám ơn nhắc nhở.” Giang Hạ gật đầu đáp lại, sau đó lắc bình xịt.
Sau khi lắc mấy cái, cô mới bấm nút phun sương.
Rất nhanh, một chuỗi bột phấn ươn ướt màu trắng, theo miệng bình phúng ra, xịt lên chỗ bị trầy da của ba Giang.
Kiều Phàm giải thích: “Đây là bột cầm máu, có tác dụng cố định tế bào máu, làm cho miệng vết thương kết vảy.”
“Tôi biết rồi.” Giang Hạ nhìn tên bình xịt sương trên tay.
Đó không phải tiếng Anh, là tiếng nước nào, cô không biết.
Nhưng giờ cô biết đây là cái gì, là bột cầm máu.
“Anh Kiều, sau đó làm cái gì?” Giang Hạ buông phun bình, đậy nắp lại, rồi hỏi.
Kiều Phàm chỉ qua bên tay trái cô: “Bình gel nhỏ kia, dùng thìa lấy một ít, thoa đều lên miệng vết thương của ba cô, cuối cùng dùng băng gạc băng bó là được.”
“Gel?” Giang Hạ cầm lấy bình anh ta nói mở ra, bên trong thật sự là gel màu vàng nhạt, toả ra mùi hơi hắc.