CHƯƠNG 2031
Sự né tránh của mọi người khiến Tống Vy dần cảm thấy bầu không khí không đúng.
Cô ngửa đầu ra sau, rồi quay lại nhìn những người xung quanh.
Nhìn thấy những người xung quanh quay lưng lại với họ, khuôn mặt cô không khỏi đỏ lên, bởi vì cô đã đoán được vì sao họ làm như vậy, cho nên cô không tránh khỏi có phần ngượng ngùng.
Đương nhiên Đường Hạo Tuấn biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng anh không cảm thấy ngượng ngùng như Tống Vy.
Việc anh thể hiện tình cảm với vợ của mình là chuyện bình thường.
Những người này không nhìn nổi nữa, ai bảo họ không có vợ, hoặc vợ của họ lại không ở bên cạnh.
“Được rồi ông xã, anh buông em ra trước đi.” Tống Vy nhẹ nhàng đẩy vai anh, nhắc nhở anh.
Anh xoa xoa vòng eo mềm mại của cô: “Rõ ràng em là người ôm anh trước mà.”
Tống Vy liếc anh một cái: “Nói những chuyện này làm gì, mau buông em ra, có nghe thấy không vậy?”
Đường Hạo Tuấn không nói tiếp nữa, ngoan ngoãn buông eo của cô ra.
Tống Vy được tự do, ho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ.
Tống Hải Dương tự mình nhắm mắt lại, đồng thời còn che mắt Tống Dĩnh Nhi lại.
Cảnh này làm Tống Vy bật cười.
“Hải Dương, Dĩnh Nhi.” Cô ngồi xổm xuống và chạm vào chiếc đầu nhỏ của hai đứa trẻ.
Sau khi hai đứa trẻ cảm nhận được, Tống Hải Dương mở mắt và lấy tay mình khỏi mắt của Tống Dĩnh Nhi.
Hai đứa trẻ nhìn Tống Vy, hai mắt sáng lên: “Mẹ.”
“Ừm.” Tống Vy cười đáp lại.
Hai đứa trẻ nhảy bổ vào vòng tay của cô.
Tống Vy ôm chặt hai đứa, hai tay ôm sau đầu hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa: “Hai đứa con cưng, mẹ nhớ các con chết mất.”
“Mẹ, chúng con cũng nhớ mẹ.” Hai đứa trẻ tựa vào cánh tay mẹ đồng thanh nói.
Tống Vy hôn lên trán hai đứa nhỏ, sau đó mới tạm thời buông hai đứa nhỏ ra: “Nào, để mẹ xem xem các con có gầy đi không.”
“Không có.” Tống Hải Dương lắc lắc cái đầu nhỏ: “Có ba với bà Vương chăm sóc con và Dĩnh Nhi rất tốt, nên sẽ không bị gầy đi đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu.
Tống Vy khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt, vậy các con đã cảm ơn bà Vương vì đã chăm sóc cho các con chưa?”
“Rồi ạ!” Tống Dĩnh Nhi nhanh chóng trả lời: “Mấy ngày trước là sinh nhật của bà Vương, con và anh còn đặc biệt chuẩn bị quà cho bà nữa đó.”
“Vậy sao, vậy thì quá tốt rồi.” Tống Vy cười nói.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy ba mẹ con: “Được rồi, đừng chặn ở trước cửa nữa, chúng ta vào trong đi, có chuyện gì thì để vào trong rồi nói.”
“Được, vào thôi.” Tống Vy ừ một tiếng, sau đó lúc anh buông cô ra, cùng đứng lên, một trái một phải kéo hai đứa nhỏ vào trong phòng nghỉ.
Đường Hạo Tuấn đi ở phía sau cô.
Trần Châu Ánh không đi vào mà ở bên ngoài phòng nghỉ, nói mấy câu với Trình Hiệp, định vào sau.