Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2053



CHƯƠNG 2053

Nụ hôn của Đường Hạo Tuấn trở nên dịu dàng quấn quýt, Tống Vy cũng có cơ hội hít thở, không cần lo lắng mình sẽ bị ngạt chết.

Vì vậy, cô cũng có thể vòng tay qua cổ của anh, đáp lại anh.

Nụ hôn này là thâm tình, là quấn quýt, là dịu dàng, càng tuyệt vời, tuyệt tới mức thậm chí có thể người ta cảm thấy có thể kéo dài cho tới thiên trường địa cửu.

Tuy nhiên không được bao lâu, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đang hôn sâu thì bị tiếng gọi truyền tới từ phòng khách cắt ngang.

“Ba, mẹ.”

Là tiếng gọi của hai đứa trẻ.

Tống Vy vội vàng tỉnh táo lại từ trong cơn say tình, sau đó đẩy Đường Hạo Tuấn ra, lau khóe miệng: “Hải Dương và Dĩnh Nhi đi xuống rồi, còn gọi chúng ta.”

Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn có hơi tối xì: “Anh nghe thấy rồi.”

Giọng của hai đứa trẻ lớn như vậy, anh sao có thể không nghe thấy.

Có điều hai đứa trẻ này thật là, không ở trên tầng với An An, chạy xuống đây làm phiền ba mẹ làm cái gì.

Bất lực day mi tâm, Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy: “Đi thôi, chúng ta đi vào.”

Anh vừa nói, vừa chỉnh lại mái tóc của Tống Vy bị bàn tay lớn của anh làm rối.

Khi hôn nhau, một tay của anh đỡ gáy của cô, cho nên tóc không khỏi bị anh làm rối.

Bản thân Tống Vy cũng đang chỉnh trang, sau khi chỉnh xong thì ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Hai vợ chồng đi vào phòng khách.

Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương đang tìm bọn họ thì phát hiện bọn họ, hai mắt đồng loạt sáng lên, sau đó rảo bước chạy về phía bọn họ.

“Ba mẹ.”

Hai đứa trẻ mỗi đứa ôm một chân, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn hai người.

“Ba mẹ, ba mẹ vừa rồi đi đâu vậy?” Tống Dĩnh Nhi ôm chân của Tống Dĩnh Nhi, chớp mắt hỏi: “Dĩnh Nhi và anh trai tìm kiểu gì cũng không tìm được ba mẹ, gọi ba mẹ cũng không lên tiếng.”

Tống Hải Dương gật đầu: “Phải.”

Tống Vy cúi đầu xoa cái đầu nhỏ của con gái: “Ba và mẹ ở ban công.”

“Ở ban công làm gì?” Tống Dĩnh Nhi nghẹo đầu, có chút không hiểu.

Sau đó, cô bé nhìn thấy môi đỏ đỏ của Tống Vy, tò mò hỏi: “Mẹ, môi của mẹ bị sao vậy, sao lại đỏ như vậy, có phải là ăn cái gì đó rồi không? Còn cả ba cũng vậy.”

Cô bé lại nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Trên môi của ba cũng đỏ, hình như là son của mẹ, chắc không phải là ba và mẹ đang ăn môi chứ?”

Lời này vừa dứt, cả gương mặt của Tống Vy lập tức đỏ bừng.

Đường Hạo Tuấn cũng hiển nhiên có hơi sững sờ.

Rõ ràng hai vợ chồng đều không ngờ con gái vậy mà nhìn ra bọn họ vừa rồi đang làm gì, hơn nữa còn nói thẳng ra.

Nhất thời, hai vợ chồng ít nhiều có một chút ngại ngùng và quẫn bách.

Tống Hải Dương cũng ngây ra trong nháy mắt, cậu bé phản ứng lại, vội vàng bịt miệng của Tống Dĩnh Nhi, sợ cô bé nói gì đó, cậu bé cười khan với Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Ờm… ba mẹ, Dĩnh Nhi em ấy là không quản được cái miệng, ba mẹ đừng so đo ha ha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.