CHƯƠNG 2058
May mà sau khi kết thúc, anh bế cô đi xử lý, nếu không bây giờ không phải sẽ là cả người còn dính dính hay sao.
“Anh biết em có thể tỉnh rồi, tỉnh thì sẽ đói, cho nên đặc biệt kêu người nấu ít cháo thịt nạc cho em.” Đường Hạo Tuấn nói rồi, đặt cái khay xuống.
Hai mắt của Tống Vy sáng lên: “Cháo thịt nạc.”
“Anh đỡ em dậy.” Nhìn bộ dạng vui vẻ đó của cô, Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười một tiếng, sau đó cúi người, đỡ cô từ trên giường dậy.
Tống Vy dựa vào đầu giường, đưa tay nhận lấy cái bát anh đưa, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, bọn trẻ đâu?”
Đường Hạo Tuấn đang rót nước cho cô, nghe thấy lời này, khẽ đáp: “Hải Dương và Dĩnh Nhi ra ngoài đi chơi rồi, Trình Hiệp và mấy vệ sĩ đi cùng, An An ở bãi cỏ bên ngoài phơi nắng, Trần Châu Ánh và người giúp việc đang chăm sóc.”
Nghe vậy, Tống Vy đã yên tâm rồi: “Vậy thì tốt.”
“Mà em do anh chăm sóc.” Đường Hạo Tuấn rót nước xong thì nói.
Tống Vy lườm anh: “Vậy thì không cần, là anh dày vò em thành như này, cho nên anh buộc phải chịu trách nhiệm với em.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn cười rồi gật đầu, sau đó đưa ly nước trong tay qua: “Uống một chút.”
Tống Vy ừ một tiếng, để cái bát trong tay xuống rồi nhận lấy ly nước uống nước.
Nước có vị ngọt, nhưng sẽ không quá ngọt, uống thì không tồi.
Tống Vy sau khi uống mấy ngụm, đưa ly cho anh: “Anh đã bỏ mật ong sao?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tốt cho cổ họng, giúp giọng khôi phục.”
Mặt của Tống Vy đỏ ửng: “Được rồi, đừng nói nữa, kỳ quá.
Có thể không kỳ sao, mở miệng thì khiến người khác nghĩ ngợi linh tinh.
Đường Hạo Tuấn biết ý của Tống Vy, cười một tiếng, anh không nói nữa.
Tống Vy yên lặng ăn đồ ăn.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi, có muốn nhìn An An không?”
“Bây giờ tới bãi cỏ sao?” Cái thìa trong tay Tống Vy khựng lại, hỏi.
Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không phải, không cần tới bãi cỏ cũng có thể nhìn thấy An An, ban công của phòng chúng ta có thể nhìn thấy chỗ bãi cỏ, cho nên trực tiếp ra ban công là được.”
Tống Vy nghe thấy anh nói như vậy, đâu còn có đạo lý không đồng ý, vội nói: “Muốn đi, em đương nhiên muốn nhìn.”
Nếu không phải cô bây giờ cả người không thoải mái, cô sớm đã đi xuống tầng đi xem An An rồi, căn bản sẽ không cứ ở trong phòng.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Anh bế em đi.”
“Không cần, em tự đi.” Tống Vy xua tay, không muốn anh bế.
Tuy nhiên Đường Hạo Tuấn cười như không cười nhìn cô: “Ổ? Tự đi sao? Em chắc chắn em có thể đi không?”
“Em đương nhiên có thể.” Tống Vy thẳng eo lưng, không chút do dự mà trả lời.