Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2066



CHƯƠNG 2066

Vẻ mặt cô tràn đầy sự gấp gáp nói xin lỗi, vừa cầm lấy tay Kiều Phàm lật trái lật phải xem, muốn xem xem còn bị phỏng chỗ nào không.

Kiều Phàm không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.

Nhìn dáng vẻ cô lo lắng vì mình, nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, đáy mắt đột nhiên lóe lên ý cười nhàn nhạt.

Giang Hạ không cảm nhận được ánh mắt Kiều Phàm đanh nhìn cô, cô nhìn mu bàn tay trắng ngần của Kiều Phàm đỏ lên, khiến lòng người nguội lạnh, cắn chặt đôi môi mỏng, trong lòng vô cùng bất an.

Lần này xong rồi, bản thân cô lại gặp rắc rối rồi.

Vốn dĩ mình đã có thù hận với anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể gây phiền phức cho mình.

Mặc dù mấy ngày hôm nay không gây phiền phức, nhưng không có nghĩa là sẽ không gây phiền phức.

Hơn nữa bây giờ, mình lại làm anh bị phỏng, không phải vừa vặn cho anh một cái cớ để nổi giận sao?

Lần này, chắc chắn anh sẽ lợi dụng cơ hội này làm gì đó với cô?

Không phải bắt cô phá bỏ đứa bé, thì chính là dùng thủ đoạn khác để hành hạ cô, để báo thù cô đã làm anh bị phỏng.

Thật là, mình sao phải run tay chứ.

Không phải anh chạm bàn tay của mình thôi sao, mình nhịn một chút không phải là được rồi sao, tại sao phải rụt tay lại chứ?

Nếu như không rụt tay lại, mình sẽ không làm anh bị phỏng.

Càng nghĩ càng sợ, cơ thể Giang Hạ cũng bắt đầu run rẩy, vành mắt đỏ lên, thậm chí còn mơ hồ có ánh nước lóe lên.

Mà Kiều Phàm nghe thấy lời xin lỗi của cô, lại chần chừ không nói gì, điều này khiến cô càng thêm bất an, càng thêm sợ hãi.

“Anh Kiều, tôi…” Giang Hạ ngẩng đầu lên, muốn mặc kệ mọi thứ, bảo anh trừng phạt cô là được rồi.

Kết quả vẫn chưa nói xong, Kiều Phàm đã lên tiếng trước: “Cô khóc?”

Giang Hạ sững sờ một lúc, không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, nghĩ là dáng vẻ muốn khóc của mình làm anh chướng mắt, vội vàng lau nước mắt, lắc đầu trả lời: “Không có, tôi không khóc, tôi chỉ…”

“Cô sợ tôi sẽ đối phó cô?” Kiều Phàm giơ tay lên, ngắt lời cô.

Nhưng hành động giơ tay này của anh, khiến Giang Hạ nghĩ anh muốn đánh cô, theo bản năng rụt cổ lại, nhắm mắt, dáng vẻ rõ ràng sợ hãi nhưng lại không thể không đợi anh đánh cô.

Dáng vẻ này của cô, lập tức khiến vẻ mặt Kiều Phàm trở nên u ám, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Cô có ý gì, cô nghĩ là tôi muốn đánh cô?”

Cô lại nghĩ như vậy.

Lẽ nào trong lòng cô, Kiều Phàm anh là một người đàn ông sẽ đánh phụ nữ?

Giang Hạ nghe thấy lời nói của Kiều Phàm, từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn rụt rè nhìn anh: “Anh…anh không đánh tôi hả?”

Đồng tử của Kiều Phàm co rút lại, càng thêm tức giận: “Ai nói với cô tôi muốn đánh cô? Tại sao cô lại nghĩ là tôi muốn đánh cô?”

Nhìn ra Kiều Phàm không có ý muốn đánh mình, trong lòng Giang Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cắn môi nhỏ giọng nói: “Lúc nãy anh giơ tay lên, tôi tưởng anh muốn đánh tôi, bởi vì tôi làm anh bị phỏng, nên…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.