CHƯƠNG 2072
Ông ấy vẫn có chút không yên tâm, sợ con gái nói dối.
Dù sao con gái vì không muốn hai vợ chồng bọn họ lo lắng, cũng không phải không làm được.
Mẹ Giang cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy Giang Hạ, con nhất định không được giấu diếm, điều này chỉ sẽ khiến người làm ba mẹ như chúng ta càng thêm lo lắng mà thôi.”
Giang Hạ nhìn dáng vẻ lo lắng của ba mẹ, trong lòng vừa cảm động vừa ấm áp, kéo tay hai người cười, lắc đầu: “Thật sự không có, ba mẹ, con thật sự không giấu hai người, những điều con nói đều là thật, sau khi con làm anh ta bị phỏng, lúc đó cũng rất sợ anh ta đột nhiên nổi giận với con, nhưng bất ngờ là anh ta lại không nổi giận, ngược lại còn rất bình tĩnh bảo con băng bó vết thương cho anh ta, sau đó còn bảo con đút canh cho anh ta ăn, chỉ là bản thân con quá căng thẳng, suýt nữa lại làm anh ta bị phỏng, nên anh ta mất kiên nhẫn bảo con ra ngoài, không hề làm gì với con.”
Thấy con gái lúc nói chuyện rất bình tĩnh, không hề có dáng vẻ áy này, lúc này ba mẹ Giang mới tin.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mẹ Giang nghĩ lại mà sợ, thở ra một hơi.
Ba Giang nhìn vào cửa phòng bệnh của Kiều Phàm, vẻ mặt phức tạp: “Nói ra thằng nhóc này hình như đã có chút thay đổi.”
“Hả?” Mẹ Giang nghi hoặc nhìn ông ấy: “Ông nói cái gì?”
Ba Giang lặp lại một lần nữa: “Tôi nói, tôi cảm thấy thằng nhóc này hình như đã thay đổi.”
“Ý ông là gì?” Mẹ Giang càng thêm nghi hoặc.
Trong khoảng thời gian này, bà ấy là người đến bệnh viện ít nhất, cũng không tiếp xúc nhiều với Kiều Phàm.
Nên không hề biết Kiều Phàm đã thay đổi cái gì.
Nhưng ba Giang thường xuyên đến đây, ít nhiều cũng cảm nhận được một vài vấn đề.
Ba Giang xoa cằm, suy tư nói: “Tôi cảm thấy, thằng nhóc này, tính tình đã thu lại rất nhiều, sự thù hận đối với chúng ta hình như cũng vơi đi rất nhiều.”
“Lão Giang, ông không đùa chứ?” Mẹ Giang bị lời nói này của ông ấy chọc cười.
Nhưng ba Giang lại lắc đầu: “Tôi không nói đùa, tôi thật sự có cảm giác như vậy.”
“Thực ra, con cũng cảm thấy ba nói đúng.” Lúc này, Giang Hạ cũng đột nhiên lên tiếng: “Bởi vì con cũng có cảm giác giống ba.”
“Giang Hạ?” Mẹ Giang kinh ngạc.
Giang Hạ cười: “Khoảng thời gian này con vẫn luôn chăm sóc anh ta, nên ít nhiều cũng hiểu được con người anh ta đã thay đổi, đầu tiên anh ta không hề nổi giận với con chính là một bằng chứng rất có lợi, thứ hai chính là, con không nhìn ra sự thù hận hay bất kỳ sự không kiên nhẫn nào từ trong ánh mắt của anh ta, nên con mới nói, ba nói có lẽ cũng đúng.”
Con gái và chồng đều nói vậy, lúc này cũng không đến lượt mẹ Giang không tin nữa.
Mắt mẹ Giang khó giấu được kinh ngạc: “Sao lại như vậy chứ? Cậu ta sao lại đột ngột giảm bớt thù hận với chúng ta chứ?”
Câu hỏi vừa nêu ra, ba Giang và Giang Hạ đều im lặng.
Vì họ cũng không trả lời được, không ai biết Kiều Phàm rốt cuộc có chuyện gì, tại sao bỗng dưng giảm bớt thù hận với họ.
Trừ phi, họ đi hỏi Kiều Phàm.
Nhưng muốn hỏi sao?