Chương 2112
Còn tới bây giờ thì cô ở trong một hoàn cảnh tiến thoải lưỡng nan, nói lo lắng cũng không đúng, nói không lo lắng càng không phải, cô cũng không biết phải làm sao nữa.
Kiều Phàm thấy hốc mắt của Giang Hạ đỏ lên vì khẩn trương, cũng sắp khóc rồi, trong lòng thở dài, bề ngoài vẫn bình tĩnh như vậy.
“Được rồi, nói đùa mà thôi.” Kiều Phàm day mi tâm, khẽ nói.
Chỉ có như vậy, cô mới bình tĩnh lại.
Quả nhiên, nghe thấy là nói đùa, Giang Hạ đầu tiên là sững người, sau đó thở phào, mỉm cười: “Anh Kiều, tôi tìm bác sĩ cho anh.”
Mặc kệ nói như nào, sắc mặt của anh rất không đúng, tuy anh nói không sao, nhưng bộ dạng này của anh tuyệt đối không giống như không sao.
Hơn nữa trong mấy phút ngắn ngủi, anh đã day huyệt thái dương và lông mày mấy lần, chứng tỏ chỗ anh không thoải mái là đầu.
Đầu là nơi thần bí nhất của cơ thể con người, cũng là bộ phận quan trọng nhất, tuyệt đối không thể qua loa, cho nên buộc phải tìm bác sĩ kiểm tra cho anh.
Nếu không, xảy ra vấn đề thì phiền phức.
Tuy nhiên Kiều Phàm lại giơ tay từ chối: “Không cần!”
Giang Hạ nhíu mày: “Tại sao không tìm bác sĩ? Anh Kiều, anh không thoải mái không phải sao?”
“Ừ.” Kiều Phàm không phủ nhận mà ừ một tiếng.
Giang Hạ mím đôi môi đỏ: “Nếu không thoải mái, vậy thì phải khám bác sĩ, hơn nữa bản thân anh chính là bác sĩ, anh lẽ nào không biết cơ thể quan trọng như nào sao? Hơn nữa bác sĩ ghét nhất bệnh nhân không nghe lời, tôi không tin anh không biết điểm này, nếu đã như vậy, vậy anh càng phải khám bác sĩ.”
Kiều Phàm nghe Giang Hạ nói nghiêm túc như vậy, bàn tay day mi tâm dừng lại, sau đó ngước mắt nhìn cô: “Sao hả, muốn kêu tôi đi khám bác sĩ như vậy, sợ tôi chết sao?”
“Anh Kiều!” Giang Hạ nhíu mày: “Anh Kiều, tôi nói chuyện nghiêm túc với anh, anh sao cứ nói những lời như này.”
“Lời tôi nói cũng là nghiêm túc.” Kiều Phàm khoanh tay lại: “Giang Hạ, đối với nhà họ Giang các người mà nói, Kiều Phàm tôi chính là kẻ thù của các người, các người lẽ nào không mong tôi chết hay sao? Hơn nữa tôi chết rồi, đối với nhà họ Giang các người chỉ có lợi không có hại, bởi vì sau này, sẽ không có ai thù địch nhà họ Giang, cũng không có ai sẽ làm tổn thương cô nữa, các người cũng không cần phải treo ngược tim sợ hãi nữa không phải sao? Vậy nên, cô thật sự không mong tôi chết sao?”
Nghe thấy những lời nói này của Kiều Phàm, Giang Hạ đều ngây ra, một lúc sau mới hoàn hồn, há miệng nói: “Anh Kiều, anh tại sao lại có những suy nghĩ này, lại cảm thấy nhà họ Giang chúng tôi cũng nên có những suy nghĩ này?”
“Đây là suy nghĩ mà mỗi người đều sẽ có, con người là như vậy, tránh hại tìm lợi, cho nên nhà họ Giang các người, cô và ba mẹ của cô, thật sự chưa từng nghĩ, nếu tôi chết thì tốt sao?” Kiều Phàm nhìn cô.
Giang Hạ mím môi, biểu cảm rất nghiêm nghị nghiêm túc: “Rất xin lỗi anh Kiều, tôi có thể rất chắc chắn nói cho anh biết, tôi không có, ba mẹ tôi cũng không có, ba mẹ tôi mười mấy năm trước quả thật đã gián tiếp hại ba mẹ của anh chết, anh luôn hận bọn họ, cũng không sai, nhưng ba mẹ của tôi không phải cố ý, bọn họ chỉ vô tình, vậy nên cho dù anh đối xử với nhà họ Giang chúng tôi như nào, nhà họ Giang chúng tôi cũng không có từng thật sự hận anh, càng sẽ không mong anh chết, nếu mong anh chết, vậy chẳng phải chứng tỏ, nhà họ Giang chúng tôi rất chột dạ hay sao, chẳng phải chứng tỏ, ba mẹ của anh thật sự là do nhà họ Giang chúng tôi cố ý hại chết hay sao?”