Chương 2157
Kiều Phàm không trả lời trực tiếp: “Sau này em sẽ biết thôi, mọi chuyện chờ sau khi tôi trở về rồi nói. Sau khi tôi trở về, tôi sẽ nói chuyện với em thật đàng hoàng, sẽ nói cho em biết suy nghĩ của tôi đối với em và đối với nhà họ Giang. Thời gian không còn sớm, em đi ngủ trước đi, tôi không làm phiền em nữa.”
Nói xong, anh buông cô ra, khập khễnh đi đến cửa.
Giang Hạ nhìn bóng lưng của anh, nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Rốt… rốt cuộc là anh có ý gì?
Cái gì gọi là quá khứ khiến cô đau lòng, sau này sẽ không?
Cái gì gọi là sẽ nói cho cô biết suy nghĩ đối với cô và nhà họ Giang?
Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?
Giang Hạ siết chặt tay, trong lòng mất bình tĩnh.
Có lẽ là cô đã đoán được anh muốn làm cái gì, nhưng mà trong lòng cô lại không muốn phải chấp nhận, cho nên lúc này mới nghĩ mãi mà không ra.
Trong mấy ngày tiếp theo, rất ít khi Giang Hạ gặp Kiều Phàm.
Phải nói là cô cố ý không gặp Kiều Phàm, trốn tránh Kiều Phàm.
Dù sao bây giờ cô cũng đang nằm viện điều dưỡng sức khỏe, hoàn toàn có lý do trốn tránh việc đi tìm Kiều Phàm.
Có lẽ Kiều Phàm cũng biết tâm tư của cô, nhưng anh không nói gì, cũng không đi tìm cô, càng không hỏi cô tại sao lại muốn trốn tránh mình.
Hai lần gặp nhau duy nhất của bọn họ là lúc đang đi tản bộ trong vườn hoa.
Nhưng cho dù có gặp nhau thì hai người cũng không nói gì.
Giang Hạ không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, không biết phải nói gì với người đàn ông này.
Dù sao thì thông qua người đàn ông này và Tống Vy, sau khi biết người đàn ông này có lẽ có loại tình cảm đó với cô, cô cũng không biết nên làm cái gì.
Trốn tránh mới là lựa chọn tốt nhất.
Mà Kiều Phàm không gặp mặt trò chuyện với Giang Hạ không phải là anh trốn tránh, mà là muốn cho Giang Hạ có thời gian để tiêu hóa.
Anh biết là ngày hôm đó lượng tin tức trong những lời anh nói ở phòng bệnh là rất lớn.
Mặc dù anh không nói cụ thể những lời đó của mình là có ý gì, nhưng mà anh tin tưởng sau khi Giang Hạ nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và Đường Hạo Minh, cô đã có thể loáng thoáng hiểu được cái gì đó.
Cho nên anh hiểu được lúc này trong lòng cô chắc chắn rất hỗn loạn và bối rối.
Nếu đã như vậy, đương nhiên anh sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt cô, hù dọa cô, khiến cho lòng cô không thể bình tĩnh.
Anh đã từng nói sau khi anh quay lại nơi này một lần nữa, anh sẽ nói chuyện với cô, sẽ nói hết tất cả.
Đã quyết định như thế, vậy thì trong thời gian này cứ cho cô chút không gian.
“Hạ.” Lúc này, Giang Hạ đang xem phim hoạt hình trong phòng bệnh.
Nhìn thấy mèo không bắt được chuột, ngược lại còn bị chuột đùa giỡn một trận, cô cười rất vui vẻ.
Mẹ Giang đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn thấy con gái mình cười như thế, bà cũng cười theo: “Con đang xem gì đấy?”
“Con đang xem Tom And Jerry.” Giang Hạ bỏ cái điều khiển trong tay xuống rồi trả lời mẹ, sau đó lại vén chăn lên bước xuống giường bệnh, đi về phía mẹ Giang: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”